Đêm thu hiu quạnh, ánh trăng mờ, đúng ngày mẫu thân mất.
Đình Lan Viện, hoa quế nở rộ, hương thơm vương đầy sân.
Một chiếc bàn nhỏ được bày nghiêm cẩn.
Trên đó đặt bài vị mẫu thân, và một thanh trường đao.
Trước bàn, chiếc ghế thái sư, ta ngồi ngửa đầu nhắm mắt, chờ đợi.
Sân viện chật kín người — bất kỳ ai trong Thôi phủ đều bị Lam Quan áp giải đến.
Kẻ quỳ, người run rẩy, không ai dám cất lời.
Trong phòng, ba dải lụa trắng sẵn sàng treo trên xà nhà,
Chờ đợi chủ nhân của chúng:
Tô thị, Dương di nương, và cả tổ mẫu — kẻ biết rõ sự thật năm xưa nhưng vẫn giả câm làm ngơ.
Không ai trong bọn họ được phép sống sót.
Ta "hiếu thuận", sai người cõng tổ mẫu treo cổ, khỏi phải nhọc sức.
Ta không phải người tốt, nhưng công bằng và ân oán, ta phân minh rạch ròi.
Mẫu thân đã khuất, ta còn sống.
Chỉ cần bọn họ chết, Thôi Viện, Thôi Thù, ta sẽ tha.
------------------
Khi ta ép bọn họ treo cổ tự tận, viện tràn ngập tiếng khóc than.
Ta đặt lưỡi đao lên cổ Thôi Viện, giọng lạnh tanh:
"Khóc lớn thêm chút, tiễn mẫu thân ngươi một đoạn."
Thôi Khiêm đứng một bên, mắt đỏ như máu, gào lên như dã thú:
"Đồ nghiệt nữ! Thôi gia từng bạc đãi ngươi sao, cớ gì đẩy cả nhà vào tử lộ?"
Bài vị mẫu thân ta vẫn đang đặt trước mặt kia kìa.
Ông ta còn dám hỏi ta điều đó?
Nực cười!
Nếu đã mù cả đời, thì xin mù đến tận kiếp sau.
Ta vung kiếm, c.h.é. m thẳng vào hai mắt ông ta.
Tiếng gào thét xé tim xé phổi vang vọng khắp phủ.
Thôi Cẩm Trạch đỏ ngầu con mắt, gào lên tên ta như kẻ hóa dại:
"Thôi Âm! Thôi Âm! Ta phải g.i.ế. c ngươi!"
Ta bật cười, ánh mắt lạnh hơn băng tuyết:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!