Chương 11: (Vô Đề)

Khi Tô thị tìm đến, sắc mặt đã có phần sa sầm.

Thế nhưng bà ta là cáo đội lốt cừu, chỉ thoáng chốc đã lại khôi phục vẻ hiền hòa, tiến đến nắm tay ta:

"Con đi đâu vậy? Hoa viên Thẩm phủ lớn thế, lại không dẫn theo nha hoàn, sau này đừng chạy lung tung nữa."

Rồi chẳng đợi ta đáp lời, bà ta dẫn ta đến gặp vị Thế tử của phủ Quận công.

Quả đúng như lời Thôi Cẩm Trạch, trông cũng có chút phong lưu tuấn tú.

Hắn đánh giá ta từ đầu tới chân, ánh mắt không chút che đậy. Sau đó mới mỉm cười hành lễ với Tô thị – rõ ràng là rất hài lòng với "món hàng" này.

Hôn sự coi như đã định.

Tô thị cười rạng rỡ như mở cờ trong bụng.

Sau đó, bà ta chẳng mấy để tâm đến ta nữa, chỉ bảo một nha hoàn đứng bên, cho ta trò chuyện cùng Thế tử đôi lời.

Thoạt nhìn, hắn chỉ có vẻ ngạo mạn, ngoài ra chẳng lộ khuyết điểm gì.

Thế nhưng, ta nhìn ra ngay – trong lòng hắn vốn chẳng coi trọng ta.

Ai bảo trưởng nữ Thôi gia như ta, chẳng trong sạch bằng một thứ nữ?

Hắn vẫn giữ vẻ lễ phép, nhưng đó chỉ là vì còn ở trong phủ Thẩm gia.

Lời qua đôi ba câu lấy lệ, cho phải phép.

Biến cố xảy ra khi ta trông thấy Lam Quan.

Hắn vậy mà cũng có mặt ở đây, vận cẩm y vệ áo thêu chỉ vàng sẫm, đầu đội mũ tía, tay cầm trường kiếm, dáng người cao thẳng, eo lưng rắn rỏi.

Lam Quan nhỏ hơn ta vài tuổi, trước giờ ta vẫn xem hắn như đệ đệ.

Hai năm chưa gặp, gương mặt ấy vẫn như xưa – ánh mắt sáng, dung mạo tinh xảo đến mức chẳng khác gì tranh vẽ.

Chỉ có điều… ánh mắt ấy giờ đây lại tràn đầy bi thương và ủy khuất, thậm chí vành mắt còn đỏ hoe.

Ta còn tưởng hắn sẽ lập tức chạy đến, trách móc:

"Âm Âm, ta nhớ tỷ."

Không ngờ, hắn lại trấn tĩnh hơn xưa, không vội vàng tiến lại.

Chỉ sải bước thật nhanh, tiến đến gần, chìa tay ra:

"Cho."

Chỉ một chữ đơn giản, nhưng như dồn nén trăm ngàn cảm xúc.

Lúc này ta mới nhìn rõ – trong tay hắn là một bó hoa lan trắng, nở rộ thanh nhã.

Trong lòng chợt dâng lên cảm khái.

Khi xưa rong ruổi cùng nhau, mỗi lần lên núi bắt rắn, hắn đều hái vài đóa hoa dại ngốc nghếch đưa cho ta.

Ta nói không thích, hắn liền chu môi nói:

"Đẹp mà."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!