Chương 10: (Vô Đề)

Ta chẳng buồn bận tâm. Hoa viên Thẩm phủ rộng lớn, nơi đình đài kia cây cối rậm rạp, phong cảnh u tịch. Ngụy Trường Thả đứng đó, bên cạnh chỉ có một thị vệ.

Ta liền bước tới. Hành lễ xong, hỏi:

"Tiểu hầu gia, vết thương của ngài đã khỏi chưa?"

"Không đáng ngại."

Hắn vẫn lạnh nhạt, như gió thu lướt qua mặt nước, xa cách và kiêu ngạo.

Chính vì vậy, ta lại càng muốn chọc giận hắn, muốn xé toạc lớp mặt nạ nghiêm cẩn kia, xem thử dưới lớp vỏ đạo mạo ấy là gì.

Ta l.i.ế. m môi, nhẹ cúi đầu, giọng khẽ như gió thoảng:

"Nếu không sao nữa, vậy A Âm có thể nhìn một chút chăng? Chỉ sợ đêm về thương nhớ, giấc ngủ chẳng tròn."

Hắn không đáp, nhưng cũng không ngăn cản.

Ta liền khẽ kéo tay áo hắn, giọng pha chút nũng nịu:

"Cho ta xem một chút thôi mà, Tiểu hầu gia."

Thị vệ bên cạnh hắn khẽ cúi đầu, lặng lẽ lui đi.

Ta kéo hắn ngồi xuống ghế đá trong đình.

Không để tâm đến ánh nhìn sâu thẳm kia vẫn dõi theo từng động tác của mình, ta khẽ vén tay áo bào tím của hắn lên. Dưới lớp vải là vết thương đã lành, không còn băng bó, chỉ còn lại một đường sẹo mờ kéo dài nơi cánh tay rắn chắc.

Da hắn ấm nóng, cơ bắp nổi rõ như ẩn chứa sức mạnh đang ngủ yên.

Ngón tay ta lướt dọc theo vết sẹo kia, từng chút một, rồi không kiêng dè mà nắm lấy bàn tay hắn. Bàn tay ấy rộng lớn, chai sạn, lạo xạo những vết thô nhám, như thể đã trải qua trăm trận sa trường.

Ta chầm chậm vuốt ve tay hắn, khóe môi nhẹ cong, giọng nói dịu dàng pha chút dụ hoặc:

"Ngày nào A Âm cũng nhớ đến Tiểu hầu gia, như trúng tà vậy... Trong đầu chỉ có hình bóng của ngài, từng cử chỉ, từng ánh nhìn, đều khắc thật sâu trong tâm trí."

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.

"Biết rõ thân phận ngài cao quý, còn ta chỉ là một nữ tử nhỏ bé, dẫu vậy vẫn không kìm được bản thân… muốn gần hơn, muốn ngẩng đầu nhìn thêm một lần nữa."

"Tiểu hầu gia, ngài… có thể cho ta cơ hội này không?"

Đôi mắt đào hoa của Ngụy Trường Thả hẹp lại một chút, trông như hồ nước sâu phủ sương, chẳng thể đoán nổi lòng hắn. Dù không cười, vẻ trầm mặc nơi đáy mắt vẫn khiến người đối diện rung động.

Hắn nhìn ta thật lâu, mím nhẹ môi, rồi khẽ gọi một tiếng:

"Thôi cô nương..."

Ta bật cười trong lòng.

Nữ nhi thế gia thì đoan trang giữ lễ, còn ta, là kẻ từng lăn lộn nơi đầu đường xó chợ, từng mổ chó, từng lội ruộng cấy lúa — ta sẽ cho hắn thấy, nữ tử sinh ra nơi thôn dã có thể cuồng dại đến mức nào.

Vừa nghe hắn gọi, ta liền siết c.h.ặ. t t.a. y hắn, mượn đà ngồi thẳng vào lòng.

Hai tay quàng qua cổ hắn, đầu khẽ nghiêng, áp sát bên tai, giọng nói mềm mại như tơ lụa:

"Tiểu hầu gia, gọi ta là A Âm đi."

Thân thể hắn khựng lại, vành tai đỏ au, đôi mày nhíu chặt, định đẩy ta ra.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!