Chương 89: Nước Mắt Nụ Cười Và Hạnh Phúc

Mấy ngày sau.

"Lấy anh có được không."

Buổi tối, Ngôn Thần Ngạo hẹn Lâm Di ra ngoài bãi cỏ sau vườn nhà, anh bất ngờ quỳ một chân xuống lấy trong túi ra chiếc hộp nhỏ bên trong có một chiếc nhẫn đưa lên trước mặt cô và nói câu này.

Câu nói nhẹ tênh mà chất chứa nhiều cảm xúc làm đáy lòng Lâm Di trào dâng hạnh phúc, mắt cô đỏ hoe đáp rằng:

"Anh cầu hôn đơn giản vậy sao?"

Anh cười hiền hòa nói:

"Anh sẽ cho em một cuộc sống ngày nào cũng như ngày cầu hôn, ngập tràn niềm vui và hạnh phúc."

Khóe mắt Lâm Di bắt đầu cay cay rồi chảy ra hai hàng lệ, cô chìa bàn tay của mình ra nhìn thật sâu vào mắt anh, cất giọng nghẹn ngào:

"Em đồng ý." Lâm Di vừa dứt câu là cả hai ôm chầm lấy nhau, trao nhau một nụ hôn nhiệt tình, nồng nàn cuồng nhiệt như hòa đối phương vào làm một.

Sáng hôm sau Ngôn Thần Ngạo ngồi xe cùng với Lâm Di đi thử áo cưới.

Áo cưới này là anh đặt từ một nhà thiết kế nổi tiếng trong nước từ hơn một tháng trước.

Chiếc xe dừng lại trước tiệm áo cưới đồ sộ, cả hai cẩn thận bước xuống xe.

Bước vào bên trong, Lâm Di không khỏi choáng ngợp trước độ quy mô to lớn của tiệm, cô để ý đến một chiếc áo cưới với thiết kế hở eo tinh tế được đính kết pha lê cầu kì, được chủ tiệm trưng bày ngay giữa phòng, Lâm Di bị chiếc váy thu hút nhìn không chớp mắt.

"Áo xong rồi hả anh." Ngôn Thần Ngạo tươi cười nhìn người đàn ông đang từ từ tiến về phía mình mà cất giọng xã giao.

"Tôi đang đợi cậu đây.

Áo cưới cũng sẵn sàng rồi." Người đàn ông đó cười rồi xòe bàn tay ra trước mặt đáp lại một câu thân thiện.

Ngôn Thần Ngạo đưa tay ra bắt mặt mừng rồi nhìn sang cô vợ của mình ân cần hỏi:

"Em theo anh ấy thử váy cưới đi."

Lúc này Lâm Di mới dời mắt khỏi chiếc váy.

Sau đó có một nhân viên nữ đi ra dẫn Lâm Di tiến vào trong.

Lúc đi vào cô còn cố tình ngoảnh đầu lại nhìn chồng, thấy anh vẫn không có chuyện gì Lâm Di mới an tâm mà đi vào.

Lâm Di không thốt nên lời khi chiếc váy cô nhìn trúng cũng chính là chiếc váy cô đang mặc trên người.

Khi Lâm Di vừa đi khuất thân người cao lớn của anh lung lay, trước mắt tự nhiên tối sầm lại, những nhân viên gần đó thấy anh có gì đó không ổn vội chạy lại đỡ anh ngồi xuống ghế.

"Anh có bị làm sao không vậy? Hay là bọn em gọi vợ anh ra."

"Không cần đâu! Tôi không sao.

Đừng nói với cô ấy gì cả."

Nghe Ngôn Thần Ngạo nói vậy mọi người cũng an tâm hơn nên cứ vậy mà cho qua.

Khi Lâm Di bước ra, ai nấy đều hướng mắt về phía cô.

"Đẹp lắm.

Vừa y luôn." Những nhân viên ở đây thay phiên nhau nói ra câu này không ngớt, mọi sự chú ý đều đặt hết lên người của Lâm Di làm mặt cô thoáng ửng hồng ngại ngùng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!