Một tháng sau nữa.
Bác sĩ thấy tình trạng Ngôn Thần Ngạo dần ổn định, mặc dù viên đạn vẫn còn an vị ở vị trí cũ nhưng vẫn phải theo dõi sát sao phòng hờ biến cố xảy đến bất ngờ.
Bác sĩ gọi Ngôn Thần Ngạo và Lâm Di đến phòng, căn dặn đủ đường rồi sau đó Lâm Di làm thủ tục xuất viện cho anh, sợ bệnh nhân quên bác sĩ còn viết lời dặn của mình trong hồ sơ bệnh án dài gần cả trang giấy.
Về nhà ai cũng xem anh như một đứa trẻ, lúc đi tắm lúc đi ngủ, lúc bước xuống cầu thang đều có người kè kè bên cạnh, sự quan tâm quá mức của mọi người làm Ngôn Thần Ngạo thấy khó chịu vô cùng.
Riết rồi anh phải lên tiếng, buộc mọi người dừng ngay những hành vi kiểm soát quá mức như vậy:
"Tôi còn đi đứng được, tôi chỉ cần một mình vợ tôi là đủ."
Sau đó mọi người răm rắp nghe lệnh, cũng không quan tâm nhiều như trước nữa.
Nhà họ Ngôn ngày nào cũng bận rộn khi đón tiếp bà con cô bác họ hàng hai bên nội ngoại ghé thăm, Lâm Huệ Mẫn mỏi miệng giới thiệu con dâu với mọi người, mà bà giới thiệu gì mà toàn là khen ngợi làm Lâm Di xấu hổ muốn chạy trốn bởi cô đâu có tốt như vậy.
Cho tới một hôm.
Lâm Huệ Mẫn nhìn chằm chằm vào người Lâm Di rời bất ngờ thốt lên:
"Sao mà mẹ nhìn con càng ngày càng mập, nở nang hơn trước."
Lâm Di nhỏ nhẹ phản bác: "Đâu có đâu mẹ con thấy bình thường."
Ngôn Thần Ngạo ngồi đọc sách trên sofa bắt đầu để ý đến thân hình của vợ, anh kinh ngạc thốt lên: "Anh cũng cảm thấy em mập thiệt đó."
Lâm Huệ Mẫn hớn hở mừng ra mặt bà kéo Lâm Di lại gần mình ngồi xuống, ân cần hỏi han:
"Lần cuối con có kinh nguyệt là lúc nào."
Ngẫm nghĩ mấy giây Lâm Di liền trả lời:
"Lần cuối vào 3 tháng trước."
"Trời ơi! có bầu rồi con ơi.
Có bầu mà không biết là sao." Lâm Huệ Mẫn tức vỗ đùi Lâm Di một cái chát đau điếng.
Cô nàng ráng nhịn đau, tròn xoe mắt ngạc nhiên:
"Có bầu." Cả Lâm Di và Ngôn Thần Ngạo đồng thanh hô to.
"Có bầu là phải ốm nghén ói ụa này kia, còn này vợ con chỉ béo bụng thôi,...! Con biết mà." Ngôn Thần Ngạo nói chen vào vào tỏ ra mình là người hiểu biết.
"Con chỉ là stress mới mất kinh thôi, chắc không có đâu mẹ ơi.
Con rất là bình thường không có biểu hiện của người mang thai."
Bà khẳng định một câu chắc nịch:
"Không phải ai mang thai cũng ói ụa đâu.
Có hay không đi bệnh viện sẽ biết."
Nói rồi bà bảo tài xế chở hai mẹ con đến bệnh viện phụ sản để khám.
Lúc vào gương mặt Lâm Huệ Mẫn vui vẻ vì biết chắc là con dâu mình đang mang thai, còn Lâm Di vì muốn chiều theo mẹ chồng nên cô cũng không ca thán gì.
Một lúc sau.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!