Chương 50: Cuộc Hôn Nhân Trong Mơ

Nụ hôn sâu của anh như muốn rút hết dưỡng khí trong người của Lâm Di vậy, sau một lúc mà anh vẫn không có dấu hiệu buông tha cho đôi môi của cô.

Lâm Di khó chịu đẩy anh ra:

"Anh không đi tắm à." Cô cau mày ngồi bật dậy, giọng cục súc.

Ngôn Thần Ngạo không vui, anh nằm ngửa trên giường không buồn ngồi dậy, đôi tay vắt ra sau đầu làm gối:

"Em đi tắm trước đi.

Kệ anh." Biểu cảm luyến tiếc pha thêm chút dỗi hờn của Ngôn Thần Ngạo làm Lâm Di như mở hội trong bụng, thật là vui và mãn nguyện.

"Chụt" Lâm Di bất ngờ nhào tới không ngại ngùng đặt lên má anh một nụ hôn như xoa dịu sự mất mát trong lòng anh.

Xong rồi cô đi nhanh ra cửa mất hút, Ngôn Thần Ngạo ở trong phòng ngơ ngác nhìn theo, chính bản thân anh còn không biết cảm xúc trong lòng mình là thật lòng hay đang giả vờ nữa, nó cứ dâng tràn hạnh phúc kì lạ lắm.

Bởi vì quần áo tư trang của Lâm Di chưa kịp chuyển qua phòng anh nên cô đành phải chạy về phòng mình để tắm.

Tắm xong bước ra, bộ quần áo để trên giường không thấy đâu, Lâm Di hớt hải chạy lại chỗ cái tủ mở ra, số quần áo treo trên mốc cũng không thấy, lúc này cô liền nghĩ ngay đến Ngôn Thần Ngạo nên chạy sang phòng anh, mặc kệ đầu tóc đang ướt, trên người chỉ quấn một cái khăn tắm lỏng lẻo.

Vừa bước vào, cảnh tượng trước mắt khiến Lâm Di sửng sốt, đại não chấn động mấy giây.

Ngôn Thần Ngạo đang ngồi trên giường tỉ mỉ sắp xếp quần áo của cô.

Bộ đồ ngủ mà cô lấy ra định mặc sau khi tắm, anh cũng đem sang phòng mình treo gọn gàng ngay cửa tủ.

Lâm Di nhìn anh ngẩn ngơ, không nhịn được bèn lên tiếng hỏi:

"Anh đang làm gì vậy?" Lâm Di tiến về cái tủ cầm lấy bộ đồ vắt trên vai.

"Đang xếp quần áo cho em." Giọng nói anh rất tự nhiên không một chút gượng gạo làm Lâm Di xúc động.

"Đi thay đồ đi.

Rồi tới lượt anh tắm." Thấy cô cứ đứng ngẩn người, anh buộc miệng: "Chưa từng thấy đàn ông xếp quần áo bao giờ à."

"Ờ...! Em đi ngay." Cô hơi ngượng, quay mặt vọt vào phòng tắm.

Ngôn Thần Ngạo thở dài nhìn bóng lưng Lâm Di khuất sau cánh cửa: "Phải làm sao với em đây.

Cô ngốc à." Lời ở trong suy nghĩ cũng đủ khiến Ngôn Thần Ngạo buồn não ruột chứ đừng nói chi thốt ra thành tiếng chắc là khó xử lắm.

Lâm Di trở ra là đi thẳng xuống phòng bếp nấu bữa tối cho hai vợ chồng.

Ngôn Thần Ngạo tắm xong là đi thẳng ra ngoài phòng khách, lúc bước xuống cầu thang Lâm Di nhìn anh đến ngẩn ngơ, anh mặc gì cũng đẹp, không biết vô tình hay cố ý mà bộ pijama anh mặc cùng màu cùng kiểu với cô, nhìn giống y như đồ dành cho cặp đôi.

Lâm Di nhìn anh bất giác cười, gương mặt cô ánh lên niềm hạnh phúc khó tả.

Gấp quá không kịp nấu cơm nên cô nấu nhanh hai tô mì cho hai đứa.

Đang ăn cô đột nhiên dừng đũa rồi lặng người nhìn anh:

"Em đã từng mơ ước một cuộc sống giống như vậy, chỉ anh và em trong một ngôi nhà nhỏ ấm cúng, hai đứa mình yêu thương nhau."

Giọng cô nghẹn ngào, Lâm Di hít hít chiếc mũi cay xè, khóe mắt rưng rưng.

Ngôn Thần Ngạo sững sờ, bàn tay đang cầm đũa dừng lại, anh ngước mắt lên chỉ thấy cô đang cúi đầu rồi bất ngờ nói nhanh : "Em ăn xong rồi."

Nói xong cô bịt miệng chạy lên lầu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!