Chương 39: Ngôn Thần Ngạo Có Phải Đang Ghen

Ngôn Thần Ngạo ở công ty, anh rất chú tâm cho bản vẽ thiết kế tòa nhà quốc hội.

Bỗng chiếc điện thoại trên bàn đổ chuông inh ỏi, mà tiếng chuông này chính là của ba mẹ anh gọi tới, Ngôn Thần Ngạo lập tức kết nối ngay:

"Uyển Nhu gặp tai nạn rồi con ơi.

Đang cấp cứu ở bệnh viện quốc tế Jes." Giọng của Lâm Huệ Mẫn run rẩy, bên trong điện thoại anh còn nghe được tiếng nức nở của bà, tiếng thở dài nghe nặng nề của ba.

"Con lập tức tới ngay." Ngôn Thần Ngạo bỏ điện thoại vào túi, gấp gáp bước nhanh ra cửa, còn không kịp giao phó công việc lại cho ai.

Bạch Tuệ San khi ấy cũng vừa nhận được tin đã giải quyết xong Ngôn Uyển Nhu từ Trịnh Vỹ Tuấn, cô ta cũng vô tình nhìn thấy Ngôn Thần Ngạo bước ra khỏi văn phòng một cách rất vội vã.

Bạch Tuệ San nhân cơ hội này, pha ngay một ly cà phê giả vờ đứng trước văn phòng của Ngôn Thần Ngạo gõ cửa, một lúc sau cô ta tự mở cửa đi vào, Bạch Tuệ San để vội ly cà phê trên bàn, cô ta lấy điện thoại của mình chụp một cách vội vã gấp gáp toàn bộ bản vẽ mà Ngôn Thần Ngạo đang thiết kế dang dở, làm xong cô ả dọn dẹp hiện trường rồi cầm ly cà phê chuồn đi như chưa từng có chuyện gì xảy ra, bước cuối cùng cô ta mua chuộc nhân viên phòng trực bằng một số tiền khá lớn xoá bỏ file camera trong phòng của Ngôn Thần Ngạo, vậy là thần không biết quỷ không hay.

Ngôn Thần Ngạo tự mình lái xe đến bệnh viện, vừa vào tới đã thấy Ngôn Cương ôm Lâm Huệ Mẫn khóc thút thít trong ngực, bản thân ông suýt chút nữa còn không trụ vững khi hay tin con gái gặp tai nạn nghiêm trọng.

Ngôn Thần Ngạo nhìn thật sâu trong mắt ba toàn là lo lắng nhưng vẫn cố mạnh mẽ làm chỗ dựa cho vợ.

Ngôn Thần Ngạo lặng lẽ ngồi xuống cạnh hai người, anh vỗ vai ba thay lời muốn nói "em ấy sẽ không sao đâu"

Một tiếng sau, đến phòng phẫu thuật tắt, ba mẹ và anh đứng bật dậy, ánh mắt tràn đầy bất an.

Một vị bác sĩ trung niên mồ hôi nhễ nhại mở cửa bước ra, những giọt mồ hôi rơi xuống, hơi thở nặng nề căng thẳng còn chưa kịp vơi, ông nói: "Ông bà yên tâm, cô bé bị chấn động não, xây xát khắp người, gãy chân, vết thương trên đầu không đáng ngại nhưng cần phải theo dõi thêm, phiền ông bà đi làm thủ tục nhập viện.

Khi nào được đẩy sang phòng bệnh thường rồi hẵn vào thăm."

Ngôn Cương thở phào nhẹ nhõm vội cảm ơn bác sĩ.

Lâm Huệ Mẫn thầm cảm ơn trời phật.

"Để con đi làm thủ tục nhập viện cho Uyển Nhu." Nói rồi anh liền quay đi.

Lâm Huệ Mẫn thở dài:

"Không biết con nhỏ chạy xe kiểu gì mà bị tai nạn, may mà nó không sao chứ có mệnh hệ nào em sống sao nổi."

Ngôn Cương thở dài như vừa trút đi gánh nặng: "Con nhỏ không sao là tốt rồi."

Ngay lúc này Lâm Huệ Mẫn mới bình tĩnh gọi điện thoại cho Lâm Di.

Trịnh Vỹ Tuấn đoán trước việc Lâm Di sẽ đến bệnh viện nên đã mai phục sẵn chờ đợi cô sa bẫy.

Sau khi nhận được điện thoại của Lâm Huệ Mẫn, Lâm Di lập tức tới bệnh viện ngay, vừa bước vào cổng cô đã gặp Trịnh Vỹ Tuấn.

"Ế.

Sao anh cũng ở đây vậy?" Giọng hổn hển, biểu cảm hơi bất ngờ.

Trịnh Vỹ Tuấn vui vẻ đáp:

"Tôi thăm bạn."

Lâm Di vừa đi vừa nói:

"Em tôi bị tai nạn."

"Để tôi giúp cô." Hắn với tay giành lấy túi trái cây trên tay Lâm Di.

Trịnh Vỹ Tuấn cất bước đi theo, hắn lúc nào cũng tỏ ra ân cần như vậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!