Lâm Di lặng người nhìn vào cánh cửa rất lâu, sống mũi cay cay nước mắt vẫn trào ra không ngừng, cô nằm xuống giường, đôi mắt vô hồn nhìn lên trần nhà.
Trong thâm tâm ngầm oán trách ông trời:
"Ruốt cuộc kiếp trước tôi đã làm nên tội nghiệt gì, để kiếp này phải sống khổ sở như thế này."
Lâm Di nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu để ổn định tinh thần, có bao nhiêu cảm xúc đang giằng xé làm cô đau lòng nhưng buộc phải gác lại bởi vì trái tim và hơi thở của cô vẫn đang hoạt động, cuộc sống cần phải duy trì, không thể nào cứ chìm đắm trong cô đơn buồn tủi mãi được, cô đưa tay lên gạt nước mắt, miệng nở một nụ cười thật tươi đầy hy vọng, nếu đã không thể quên được quá khứ thì đành sống chung với nó vậy.
Nhưng mà cô không cam tâm để cuộc sống của mình bị Ngôn Thần Ngạo đều khiển, còn kẻ gián tiếp hãm hại cô lại ung dung tự tại như thế, cô không muốn đầu hàng trước số phận.
Cô muốn chứng minh cho Ngôn Thần Ngạo biết rằng cô không sai.....!
Ngôn Thần Ngạo hậm hực, bực tức lái xe rời khỏi bệnh viện, anh định về nhà tắm rửa sạch sẽ rồi đến công ty làm việc, nhưng rồi nghĩ tới Lâm Di và những chuyện liên quan đến cô là anh thấy nhức đầu, bức rức khó chịu cũng chẳng còn tâm trạng nào để làm việc nữa, nên gọi cho Bạch Linh và Tuệ San tự giải quyết chuyện thường nhật ở công ty còn những gì quan trọng anh sẽ xử lý sau.
Sau khi giao phó công việc cho trợ lý và thư kí, Ngôn Thần Ngạo mới an tâm lái xe đến nhà của Thế Thanh
- là thiếu gia nhà họ Cao, cũng là người thừa kế duy nhất của tập đoàn sữa tươi Vinax nổi tiếng toàn cầu.
Từ bệnh viện Á Đông đến nhà riêng của Thế Thanh mất khoảng 20 phút đi xe hơi.
Khi Ngôn Thần Ngạo đến, cảnh cổng tự mở ra đón chào anh.
Một chàng trai tầm 30 tuổi có vóc người cao ráo, ngũ quan sắc nét chuẩn người mẫu từ bên trong ngôi biệt thự tráng lệ bước ra.
Ngôn Thần Ngạo bước xuống xe.
Đầu tóc rối bù, quần áo sốc xệch, cả người thiếu sức sống, Thế Thanh nhìn thấy càu nhàu một câu:
"Cậu làm cái gì mà cả người thôi thôi lếch thếch, chẳng ra dáng tổng giám đốc tí nào."
"Đúng như câu nói đó.
Cho mượn bộ đồ mặc tạm."
Vừa dứt câu Ngôn Thần Ngạo đi phăng phăng vào trong nhà, đi luôn lên phòng của Thế Thanh để tắm.
Nữa tiếng sau, Ngôn Thần Ngạo tắm xong bước xuống, anh mặc một cái áo sơ mi màu trắng, quần kaki màu xanh đen, số đo hình thể của Thế Thanh và anh tương đồng, bộ đồ cũng rất vừa vặn trông rất có khí chất của minh tinh rất đẹp.
Thế Thanh chuẩn bị sẵn một bàn rượu thịt để chào đón người bạn thân thiết.
"Của cậu."
Thế Thanh cẩn thận rót rượu ra ly, đưa ra trước mặt Ngôn Thần Ngạo nhưng anh lại không nhận lấy ly rượu mà hướng ánh mắt sang chai rượu đang để trên bàn rồi đưa tay chộp lấy nó đưa lên miệng uống.
Thế Thanh há hốc mồm kinh ngạc khi thấy hành động lạ lùng của cậu bạn.
Ngôn Thần Ngạo uống rượu mà như uống nước, uống được vài ngụm là buông ra lấy hơi, sau đó đưa lên miệng uống tiếp.
"Cậu uống từ từ thôi, có ai giành của cậu đâu, cậu ăn thịt nướng đi rồi uống tiếp."
Thế Thanh thấy Ngôn Thần Ngạo uống mà phát hoảng, anh đưa tay giật lấy chai rượu ra thì bị cậu bạn càu nhàu, giọng hơi cáu:
"Cậu cứ để mặc mình, mình muốn uống."
"Không được, cậu uống như vậy không tốt cho dạ dày đâu."
Thế Thanh cố chấp đưa tay ra giật lấy chai rượu, Ngôn Thần Ngạo tuyệt tình gạt tay anh ra:
"Kệ mình."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!