Chương 17: Bị Ép Làm Gái Massage Kích Dục

"Bây giờ tôi sẽ báo luôn cho cậu Ngôn biết để cậu ấy mừng."

Ông bác sĩ cuống quýt, định lấy trong túi ra cái điện thoại gọi ngay cho Ngôn Thần Ngạo.

Nhưng điện thoại còn chưa kịp lấy ra khỏi túi quần thì đã bị Trịnh Vỹ Tuấn chìa tay ra ngăn lại.

Hắn ta nói:

"Đợi một chút."

Bác sĩ Max ngạc nhiên nhìn hắn, ông nói:

"Có chuyện gì à."

"Ông hãy nói với Ngôn Thần Ngạo rằng, Linh Linh đột nhiên co giật dữ dội, tình hình chuyển biến xấu, hiện tại đã ổn định trở lại."

Nhìn biểu cảm trên mặt của Trịnh Vỹ Tuấn đột nhiên thay đổi, ông Max bất ngờ, cau mày:

"Cậu đây là có ý gì? Sao tôi lại phải nói vậy chứ?"

Đối mặt với sự dò xét của ông bác sĩ, thái độ của Trịnh Vỹ Tuấn bình thản đến đáng sợ, hắn đặt bàn tay lên bả vai ông và nói:

"Số tiền tôi đút vào túi riêng của ông không ít đâu nhỉ?"

Hắn nói mà giống như là đang đe dọa khiến ông Max xanh mặt, Trịnh Vỹ Tuấn tiếp tục công kích bằng một câu nói khác:

"Nếu Ngôn Thần Ngạo biết ông nhận thêm tiền của tôi nữa thì coi như sự nghiệp của ông tan tành."

Mặt ông bác sĩ lúc trắng lúc xanh, nội tâm run rẩy kịch liệt, ngày ông gặp Trịnh Vỹ Tuấn hắn nói hắn là bạn của Ngôn Thần Ngạo cũng là bạn của Linh Linh, hắn cũng tỏ ra là một người tử tế đàng hoàng, nhưng xem ra tình bạn này chính là một vụ lợi, mà ông đã bị hắn cho vào tròng chỉ vì số tiền lớn hàng tháng ông đã nhận.

"Ông tốt nhất là nên nghe lời tôi, nếu không hậu quả tự gánh."

"Tôi sẽ gọi và nói theo lời cậu."

Một lời đe dọa khiến ông bác sĩ run rẩy, vội lấy điện thoại ra gọi ngay cho Ngôn Thần Ngạo.

Ông hít một hơi thật sâu ổn định lại tinh thần.

Ở thành phố S.

Sau một hồi bị Lâm Di làm phiền, Ngôn Thần Ngạo cũng dần chìm vào giấc ngủ, mới vừa chợp mắt được một lúc chiếc điện thoại trên tủ đầu giường lại vang lên.

Anh bật dậy cầm lấy điện thoại, dòng chữ "bác sĩ Max" hiện lên cực kì rõ nét khiến tim anh bị kích thích không ngừng đập nhanh.

Ngay khi vừa kết nối, giọng bác sĩ Max hơi run nhẹ nói rằng:

"Vài tiếng trước cô Linh Linh đột nhiên co giật dữ dội, người tím tái, còn bây giờ đã ổn định lại rồi tôi mới dám nói cho cậu biết, xin cậu yên tâm."

Ngôn Thần Ngạo buông điện thoại xuống, ở bên kia bác sĩ Max không thấy anh trả lời mà chỉ nghe được tiếng thở dài não nề nên ông cũng không biết nói gì đành cúp máy.

"Người nhà của ông sẽ rất hãnh diện về ông đấy ông Max à."

Trịnh Vỹ Tuấn đứng cạnh quan sát, rồi cười cợt hài lòng với biểu hiện của ông lúc nãy, nhưng hắn cũng không quên lấy người nhà của ông ra để đe dọa bằng một lời lẽ hết sức thâm sâu.

Bác sĩ Max tỏ ra bình thản, có lẽ Trịnh Vỹ Tuấn chưa làm gì quá đáng khiến ông phải căm phẫn, nhưng một khi hắn đụng đến người nhà của ông thì ông sẽ không ngồi yên để họ chịu khổ cùng mình.....!

Ngôn Thần Ngạo ngồi trên giường rủ mi mắt xuống, nét mặt buồn u uất nhưng trong đôi mắt buồn thăm thẳm ấy lại pha một chút ngang tàng lạnh lẽo.

Anh xốc chăn đứng dậy đi ra mở cửa, mặt hậm hực bước xuống cầu thang, bàn tay anh từ từ siết chặt thành nắm đấm như cố kìm nén sự cuồng bạo đang dần chiếm lĩnh tâm hồn anh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!