Chương 48: Đánh đuổi kẻ giàu phân chia ruộng đất

Lúc Tiêu Lôi trở lại biệt thự Ly Hồ vừa đẩy cửa ra đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho sợ hãi. Trong nhà Chu Bách Tước hai tay ôm ngực cười một cách ngây ngô, Ngô lão gia ngồi chồm hỗm trên mặt đất hút thuốc chân mày giãn ra, Sở Ly Hỏa và Tào Phá Địch hai cao thủ tiếng tăm lẫy lừng kinh ngạc trợn mắt ngồi trên mặt đất nhìn vào bức tường sụp xuống một nửa.

Cô gái nhỏ Bùi Nhược thì ngồi ở bàn ăn, tay cầm chiếc khăn vừa khóc vừa cười, nước mắt ngắn nước mắt dài chảy không ngừng. Ánh mắt cô ta vừa hạnh phúc vừa ôn nhu, nước mắt trong suốt sáng long lanh.

Một tên tiểu tử tóc bạc trắng dài ngang lưng ngồi trước bàn ăn một cách ngấu nghiến.

Cường Tử mặc quần áo mới đó là bộ đồ thể thao màu đen trên chân còn mang đôi giày thể thao màu đen, sắc mặt trắng nhợt cũng đã có chút ửng hồng. Mái tóc dài bạc trắng dài ngang eo của hắn xõa trên áo thể thao màu đen càng thêm yêu dị.

Lang thôn hổ yết!

Phong quyển tàn vân!

(Sói nuốt hổ ngốn! Gió cuốn mây tan!)

Trên mặt bàn bày biện năm sáu món ăn nào là gà xé phay, thịt rô ti, thịt xào nấm, gỏi trộn... Đều là những món ăn gia đình không có gì đặc biệt nhưng ăn với cơm thì rất ngon.

Cường Tử ôm nồi cơm lớn như cái chậu rửa mặt trong lòng như sợ chó dữ tranh miếng ăn vậy, hắn nuốt thật nhanh khóe miệng dính đầy những hạt cơm trắng.

Mũi Tiêu Lôi cay cay, mắt ngấn lệ muốn chảy ra nhưng ông cố nén, sau đó đưa tay dụi dụi mắt cố gắng mỉm cười đi vào nhà. Mọi người thấy Tiêu Lôi đã trở về đều cười chào ông, nụ cười thật thoải mái.

Tiêu Lôi kéo ghế ngồi cạnh Cường Tử, quay đầu qua nhìn nhìn nồi cơm đã bị hắn tiêu diệt hết một nửa, quanh miệng dính đầy dầu mỡ và cơm trắng.

Cường Tử ngẩn đầu nhìn Tiêu Lôi cười hì hì, hắn chỉ chào "Lôi Tử thúc" một tiếng rồi lại tiếp tục cắm đầu vào ăn. Tiêu Lôi thấy thế hoảng sợ giơ tay ra sức đoạt lại nồi cơm.

- Con mới khỏe, ăn nhiều như thế sẽ không tốt, con chỉ nên ăn nhẹ thôi, dễ tiêu.

Cường Tử dùng vẻ mặt ủy khuất quay đầu lại nhìn Bùi Nhược, lại nhìn Ngô lão gia và Chu Bách Tước đang cười tủm tỉm nhìn hắn. Tiêu Lôi trừng mắt nhìn Chu Bách Tước hỏi:

- Sao mọi người không ngăn nó lại thế?

Chu Bách Tước nhún vai ra ý bảo anh ta không làm gì được.

Cường Tử chớp mắt làm bộ dạng đáng thương nói:

- Lôi Tử thúc, bọn họ nói cháu hơn mười ngày rồi không được ăn uống gì cho nên con mới đói như thế, chú để con ăn đi.

Tiêu Lôi nói:

- Muốn ăn thì khi con khỏe hơn một chút đã, chú cam đoan sẽ không ngăn cản nhưng hiện giờ thì không được, thân thể con mới khá hơn đã ăn nhiều như thế rồi, định không muốn sống nữa sao?

Cường Tử còn muốn nói thêm Bùi Nhượcc đỏ mặt kéo kéo quần áo của hắn nhẹ nhàng nói:

- Lâm Cường, cậu đừng ăn nữa, mình cũng thấy đợi thân thể cậu thích ứng đã khi đó mình sẽ mời cậu ăn cơm có được không?

Hai mắt Cường Tử sáng ngời nói:

- Được rồi, không ăn không ăn nữa.

Nói xong đưa lưỡi ra liếm quanh miệng, nước thức ăn cùng hạt cơm đều bị hắn liếm sạch sẽ, hắn làm được đúng thật giỏi. Hắn ợ lên một cái sau đó thoải mái dựa ra sau, cười với Tiêu Lôi khiến Tiêu Lôi nổi da gà.

- Con nhìn chú chăm chú làm gì?

Cường Tử:

- Chú Lôi, con muốn hút thuốc, sau khi ăn xong hút một điếu thật sự rất khoái lạc, lời này chính chú đã nói cho con biết.

Tiêu Lôi vỗ vỗ trán nghiêm túc nói:

- Con là người chưa đủ tuổi mà, pháp luật quy định không được phép hút thuốc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!