Cài đồng hồ báo thức nên đúng bốn giờ sáng Cường Tử đã rời giường, lặng lẽ xuống lầu ra sân nhỏ đã thấy Chu Bách Tước đứng trong sân rồi.
Anh ta cúi đầu như quan sát cái gì đó, Cường Tử nhẹ nhàng bước tới hắn vốn định xem Chu Bách Tước nhìn cái gì nhưng khi đến sát sau lưng Chu Bách Tước không quay đầu lại nói:
- Đi thôi.
Chu Bách Tước đi ra ngoài trước, Cường Tử tranh thủ thời gian ngồi xổm xuống nhìn nơi Chu Bách Tước quan sát, hắn thấy một đôi vợ chồng ruồi đang ân ái cùng nhau, dường như chúng cũng làm thể dục buổi sáng.
Biệt thự Li Hồ ở vùng ngoại ô có môi trường rất tốt, con đường không quá rộng nhưng sạch sẽ và yên tĩnh, trong rừng chỉ có tiếng chim hót. Chu Bách Tước chỉ vào con đường nhỏ nói với Cường Tử:
- Dùng tốc độ nhanh nhất mà chạy, đừng giữ sức cũng đừng lười biếng, con đường này không dài chỉ chạy khởi động, đi thôi.
Cường Tử gãi gãi đầu trong lòng tự nhủ người này không biết có bao nhiêu kỹ năng mà ra vẻ như thế, không lẽ lão sư nào cũng như thế cả sao?
Bộ dạng này cũng giống với thầy chủ nhiệm khi học trung học, khi ấy buổi tối đi dạy học về nửa đường bị tên tiểu tử nào đó giấu mặt ném cục gạch vào đầu, thầy chủ nhiệm đã quỳ rạp trên mặt đất gào khóc, bộ dạng đó đến lúc này Cường Tử còn nhớ như in.
Nhìn cái ót Chu Bách Tước Cường Tử nhếch miệng cười thầm, đang tư thế tay cầm cục gạch chuẩn bị ném, nhìn rất mờ ám.
Cường Tử cảm thấy háo hức thấy Chu Bách Tước không có nói gì thêm nên hắn hít một hơi liền chạy ra ngoài. Hai bên con đường nhỏ đều trồng cây tùng, còn có thảm thực vật xanh mơn mởn. Chạy cách ba mươi lăm mét có một đình nghỉ mát cùng vài ghế đá, trên bàn đá có khắc bàn cờ.
Con đường này hai ngày trước Cường Tử vì buồn đã đi dạo qua, cho nên hắn biết rõ Chu Bách Tước không nói sai, con đường này thực sự không dài bất qua năm sáu trăm mét.
Cường Tử nghỉ một chút lại chạy tiếp, hắn đối với tốc độ của mình vẫn có chút tự tin, khi hắn chạy ra chợ mua thức ăn có một thầy huấn luyện của trung tâm thể dục đi chợ đúng lúc gặp Cường Tử nên chạy theo.
Hắn chạy như gió còn lão sư cưỡi xe đạp đuổi theo, chạy đến gần Cường Tử gạ hắn tham gia vào đội chạy cự li dài nhưng bị Cường Tử thành khẩn cự tuyệt nên đành hậm hực mà đi, ông ta nói với Cường Tử:
- Cút vào trứng mẹ ngươi đi.
Cường Tử thở hồng hộc chạy đến cuối con đường nhỏ lại càng thêm hoảng sợ, hắn quan sát thấy trong lương đình có một người, thân mình mặc âu phục nâu đen, người đó đứng trong lương đình chắp tay đứng như cây cột không nhúc nhích.
Tư thế của người đó trầm ổn, khí chất hùng hậu, bóng dáng lẻ loi mang theo ba phần tang thương, cô độc lạnh lẽo. Nhìn hắn như một người bị dính vào tệ nạn xã hội hoặc cũng có thể là một cao thủ đạt đến cảnh giới cao nhất.
Chu Bách Tước!
Nháy mắt Cường Tử thật hưng phấn, mặc kệ ngày hôm qua ông ta nói thật hay giả nhưng công phu chạy trốn của Chu sư phụ tuyệt đối không thể bỏ qua được.
Hôm nay hắn thấy mình chạy đã rất nhanh rồi, khi chạy đi một đoạn quay đầu vẫn còn thấy Chu Bách Tước còn đứng trước cửa biệt thự nhưng lúc này ông ta đã ở phía trước chờ hắn, đây là khinh công trong truyền thuyết ư?
Thật phong cách, hèn chi Sở Hương Suất không con bản lãnh nào khác, y dựa vào bản thân có thể chạy tốt nên câu dẫn Thủy Linh muội muội, khinh công này nếu được luyện tập tốt sau này đi tới đi lui thật sự cũng đáng là tuyệt học cần phải coi lén để luyện.
Cường Tử thở hồng hộc hai tay chống nạnh đứng phía sau Chu Bách Tước trong Lương Đình.
- Sư phụ.
Cường Tử kêu một tiếng, vì tim đập quá nhanh nên tiếng nói của hắn có chút run run.
Chu Bách Tước thu hồi tầm mắt nhìn lên, giơ tay lên nói:
- Đừng gọi ta là sư phụ, gọi là chú đi.
Cường Tử gãi gãi đầu, tuy hắn không thích thái độ này nhưng hắn chỉ có thể cung kính gật đầu đồng ý. Vì sự nghiệp nhìn lén mỹ nữ tắm, muốn xem mỹ nữ tắm mà không bị phát hiện, có thể an toàn rời đi nên.... Nhịn.
Chu Bách Tước nói:
- Không tồi, so với phán đoán của tôi thì tốt hơn vài phần, đi thôi.
Cường Tử đi theo phía sau tự nhủ xong rồi sao? Sau đó hắn quay đầu nhìn vào Lương Đình trong lòng tự hỏi không biết lại quan sát quy luật sống của con vật nào đây? Liền thấy trên cột dán một trang giấy, Chu Bách Tước đã đọc cái này.
Vừa nãy hắn không biết cứ tưởng ông ta nhìn động vật như hồi sáng nên sau khi Chu Bách Tước quay người hắn không kìm được nhìn lại thấy đó là tờ giấy dán quảng cáo tuyển dụng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!