Chương 9: Thẩm Thiếu Uống Chén Rượu

Cậu còn nhớ người lần đầu tiên bị bò giường sợ hết hồn, kết quả bị cậu một tay bịt miệng.

Khuấy động không gian yên tĩnh làm viện trưởng Trần và những đứa trẻ khác kinh động, bởi vì sét đánh nên sợ muốn lên giường người khác ngủ, chuyện mất mặt như thế truyền ra, sau này cậu còn muốn tiếp tục sống trong viện mồ côi nữa không?

Thẩm Tư Phi ở trong chăn nhỏ giọng giải thích, hòa lẫn tiếng khóc nức nở, đáng thương cực kỳ.

Giữa anh em thân thiết, không cần sĩ diện.

Đối phương không lên tiếng, nếu như không phải bị Thẩm Tư Phi kéo, đã nhảy xuống giường từ lâu rồi.

Khi đó mình y như lưu manh, cứ thế mà ép mua ép bán.

Chẳng trách sáng sớm ngày hôm sau tỉnh dậy cậu phát hiện đã về giường mình, mà Trần Kim chẳng có phản ứng gì, Hạ Tây Châu thì lại sắc mặt tái nhợt, một đêm ngủ không ngon.

Thẩm Tư Phi cho là đối phương sợ sét đánh giống mình, cho nên không ngủ.

Mà chân tướng sự thật có thể là mình doạ đối phương một đêm không ngủ.

Ý thức được chân tướng năm đó, Thẩm Tư Phi mất ngủ.

Trong đầu cậu hiện lên ánh mắt Thẩm Xuyên giấu địch ý lại bi thương khi còn bé, một chốc lại hiện lên gương mặt Hạ Tây Châu lạnh nhạt hờ hững. Như là đang hận cậu, oán cậu.

Thẩm Tư Phi có một chút chút áy náy với Hạ Tây Châu, dù sao cũng là lúc trước cậu ép người ta mặc đồ con gái, mặc dù là cậu nhất thời bị ma xui quỷ khiến, nhưng vẫn có ác ý đùa cợt, tạo thành thương tổn với tôn nghiêm và lòng tự trọng mẫn cảm của trẻ con.

Nhưng cậu rõ ràng dùng sữa bò làm bồi thường hơn nửa năm trời.

Mười mấy năm trước sữa bò tươi không rẻ, Thẩm Lương Bình lại lần đầu bước lên hàng ngũ thượng lưu, có sữa bò tươi cung cấp riêng đưa tới cửa. Thẩm Tư Phi cũng có phần, chỉ có điều không phải ngày nào cũng có, cách ba ngày có một chai.

Nhưng cậu không hạ mình cho người ta, đành phải ngày nào cũng len lén thả vào trong tủ của người ta.

Đưa hơn nửa năm, đối phương được ân huệ lớn như vậy, trong lòng Thẩm Tư Phi cũng thanh thản.

Nợ cũ dù lật thế nào cũng không cách nào thanh toán xong. Nhưng tóm lại Hạ Tây Châu nợ nhiều hơn một chút, cậu cũng không cần có gánh nặng tâm lý lúc ấy ức hiếp đối phương, nghĩ như vậy lòng cũng thoải mái. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Thẩm Tư Phi vẫn không ngủ được, đứng dậy mở đèn, cầm chén trà đi rót nước.

Buổi tối cậu không nhìn rõ lắm, mở hết đèn lên mò xuống dưới, nhìn thấy Thẩm Hoa Hạo đứng trong phòng bếp uống nước.

Thẩm Hoa Hạo là Alpha, vóc người cao hơn cậu một cái đầu, cao tương đương học sinh Trương Ấu Văn của cậu, mặt mày của hắn rất giống Thẩm Lương Bình, ngũ quan đoan chính, khí chất thanh niên lại có chút hung hăng càn quấy, góc mặt rõ ràng sắc bén, có một tầng quầng thâm mắt nhàn nhạt, mặt lộ vẻ uể oải.

Hắn nghiêng người nhường đường.

Thẩm Tư Phi đi rót nước: "Vẫn chưa ngủ à? Thức dậy làm gì?"

Giọng cậu bởi vì bóng đêm mà giảm thấp xuống mấy phần, không bén nhọn cay nghiệt như trước.

Thẩm Hoa Hạo cúi đầu, phát hiện đôi mắt của người anh trai này đẹp như lưu ly, ở dưới ánh đèn vàng nhạt như là nổi một tầng nhu tình. Hắn sửng sốt quay đầu đi: "Mất ngủ, không ngủ được. Dậy đọc sách, muốn tới đây uống ngụm nước."

Thẩm Tư Phi hiểu, khuyên nhủ: "Mặc dù là lớp 12, nhưng mà không nên áp lực quá. Ba yêu cầu cậu quá cao, cậu không cần nghe lời của ông ấy vào tai. Mặc dù không thể đúng như kỳ vọng của ông ấy, cũng không cần lo, ông ấy sẽ không thất vọng với cậu, có đúng không?"

Cậu rót chén nước ấm, muốn quay về phòng, Thẩm Hoa Hạo lại gọi cậu: "Anh."

Thẩm Tư Phi dừng bước lại. Cậu và Thẩm Hoa Hạo cùng cha khác mẹ, từ giờ khắc hắn được sinh ra, dưới sự cố ý và cẩn thận phòng bị của Lý Thiến, hai anh em càng đi càng xa, tâm tư cũng khác biệt, tính tình tuyệt nhiên tương phản, chung đụng cũng không hòa thuận.

Nhưng chỉ cần đối phương gọi một câu anh, cậu thế nào cũng phải dừng bước lại.

Thẩm Hoa Hạo hỏi: "Xưa nay anh không coi gia sản là của anh phải không?"

Khi còn bé thì sống trong viện mồ côi nhà họ Trần nghèo túng, sau khi lớn lên là dời ra ngoài thuê nhà, kỳ thực về nhà họ Thẩm chỉ cần nửa giờ. Nhưng dù sao cũng là không muốn về nhà, mặc dù quay về một chuyến, cũng là cực kỳ vội vàng và xa cách.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!