Trong một góc phòng khách có treo bức họa cô gái ngắm nắng chiều, Tôn Vi Giai đứng trong phòng khách, trầm mặc nhìn nó nhìn nửa tiếng.
Từ khi vào cửa đến bây giờ.
Cô đến đây là cầm hợp đồng cần chủ tịch Hạ ký tên, tiện đường đưa báo cáo hội nghị ba ngày qua tới. Có vài văn kiện bởi vì khá quan trọng nên không thể ủy thác người khác đưa tới.
Không sai, sau một lần xã giao, bệnh đau dạ dày của Hạ Tây Châu lại tái phát.
Lần này không nghiêm trọng như lần trước, cũng không có xuất huyết dạ dày vào bệnh viện truyền nước biển, chỉ là lúc về ngủ hắn bỗng nhiên đau dạ dày đến độ mặt trắng bệch, toàn thân là mồ hôi lạnh.
Thẩm Tư Phi bị đánh thức sợ hết hồn, vội mời bác sĩ tư tới khám.
Dạ dày Hạ Tây Châu không tốt, chủ yếu là bởi vì vấn đề ẩm thực khi còn bé và trưởng thành. Hơn nữa sau khi trưởng thành xã giao thương mại nhiều, người làm bằng sắt cũng không chống đỡ nổi, huống chi còn là máu thịt.
Bác sĩ kiến nghị ở nhà an dưỡng ba ngày rồi làm chuyện công ty, Thẩm Tư Phi xin nghỉ một tuần cho Hạ Tây Châu.
Tiền sữa bột cũng kiếm đủ rồi, cũng nên nghỉ một chút.
Hạ Tây Châu vốn muốn kháng nghị mấy câu, mà thấy bạn đời lo lắng lại không nói ra được câu gì.
Bệnh tới như núi sập, hắn nửa nằm trên giường, sắc mặt bởi vì tái nhợt mà hơi chút ốm yếu.
Vừa vặn Thẩm Tư Phi kết thúc năm tiến sĩ đầu tiên, thí nghiệm và nghiên cứu cũng kết thúc, có một đoạn thời gian nhàn rỗi. Cậu xin nghỉ cho Hạ Tây Châu, ở nhà tự mình chăm sóc, thuận tiện giám sát hắn.
Người công ty cũng không có ý kiến gì, đồng thời rất ủng hộ, dù sao sếp cũng là người, cũng cần nghỉ ngơi. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Trên tầng vang lên tiếng mở cửa.
Tôn Vi Giai lấy lại tinh thần, cầm cốc trà uống hết một ngụm cuối cùng, vẫn đứng nghiêm, giương mắt nhìn sang cầu thang.
Thẩm Tư Phi mặc quần áo ở nhà đi xuống, quần áo rộng che cả người cậu, cậu không đeo trang sức gì khác, chỉ có trên ngón tay của cậu đeo nhẫn và mắt cá chân có lắc chân.
Tướng mạo văn nhã tuấn tú, khí chất sạch sẽ, đôi mắt vẫn làm người cảm thán như cũ, dường như năm tháng không lưu lại bất cứ dấu vết gì trên người người này.
Cậu đưa văn kiện trên tay tới: "Ngại quá trợ lý Tôn, để cô chờ lâu."
Trợ lý Tôn nhấc mắt, thấy Thẩm Tư Phi có dấu đỏ trên cổ, vội mím khuôn miệng đang cười, nghiêm túc nói: "... Thẩm tiên sinh khách sáo quá. Vậy tôi không quấy rầy nữa, tôi về công ty trước... Không, ngài không cần tiễn tôi, tạm biệt."
Tôn Vi Giai cũng chỉ dám đứng ở tầng một chờ, tầng hai là phòng ngủ, không thể lên. Hạ Tây Châu đang dưỡng bệnh, Thẩm Tư Phi sẽ không để cho hắn tự mình xuống dưới, hơn nữa lúc hai người ở cùng nhau nhất định là hiện trường ngược chó thê thảm.
Tôn Vi Giai không dám hồi tưởng lúc cô gõ cửa vào, Thẩm Tư Phi ra mở cửa, người còn buộc tạp dề.
Tạp dề vẽ ra một đoạn độ cong lưng cậu, đằng trước còn có hình vẽ con gấu đáng yêu, trong thần sắc luôn luôn hiền hòa của cậu lộ ra chút kinh ngạc, "Trợ lý Tôn?"
Cậu mới từ phòng bếp đi ra, mang theo hơi thở khói lửa ấm áp.....
Dạ dày Hạ Tây Châu không tốt, hắn chỉ được Thẩm Tư Phi cho phép ăn cháo dưỡng sinh thanh đạm.
Uống làm miệng hắn nhạt nhẽo.
Thẩm Tư Phi: "Nhạt miệng? Vậy em lấy đồ ăn kèm cho anh, chà bông con ăn thế nào? Trộn vào cháo ngon lắm, nó rất thích."
Hạ Tây Châu: "Ăn cái đấy không có sức."
Thẩm Tư Phi ngồi ở mạn giường, nghiêng đầu nhìn người đang nằm trên giường, "Bây giờ anh nằm trên giường còn muốn sức gì? Cũng chỉ xem văn kiện thôi, động não không tốn sức. Chờ dạ dày tốt lên thì ăn cái khác."
Hạ Tây Châu nghiêm túc nói: "Đương nhiên cần, ví dụ như lấp đầy em."
Thẩm Tư Phi thẹn quá hóa giận, lành làm gáo vỡ làm muôi: "Có ăn không, không ăn thì anh chết đói đi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!