Chương 7: Chìm Xuống Vắng Lặng Như Vực Sâu

Giọng Hạ Tây Châu bớt đi lạnh nhạt và ngạo mạn thường ngày, trái lại càng thêm nghiêm cẩn, trầm thấp, lộ ra mùi vị đàn ông thành thục khêu gợi, càng làm lòng người say đắm trầm mê.

Thẩm Tư Phi nghe được xung quanh có không ít nữ sinh hít khí, cùng thấp giọng rít gào khen đẹp trai.

"Oa oa sao lại đẹp trai thế nhìn trẻ thế, mau nói cho tớ biết đây là thần tiên từ đâu đến đi!!!"

"Chủ tịch tập đoàn Hạ thị, tinh anh Wall Street, xuất thân quý tộc xã hội thượng lưu chân chính, mẹ ơi! Alpha vẫn còn độc thân!!!"

"Oa!! Tổng tài Mary Sue thật sự có trong thực tế hả?!! Còn đẹp trai hơn thầy Thẩm!!!"

Thẩm Tư Phi phát hiện những người này là nữ sinh lớp bên cạnh, đeo kính gọng đen, ngày thường nghiêm túc lại chăm chỉ thành thật, mà vẫn âm thầm hóng hớt không ít.

Thẩm Tư Phi nghiêng đầu ra hiệu cho họ yên tĩnh, mấy cô bạn nhỏ xuân tâm nảy mầm che miệng không nói nữa.

Thẩm Tư Phi tìm chỗ ngồi xuống, bốn phía tối tăm, chỉ chừa một chùm ánh sáng trên sân khấu.(Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Bài diễn thuyết của Hạ Tây Châu không thể nghi ngờ là hoàn mỹ lại làm người nhiệt huyết sôi trào, hắn không đề cập tới đấu tranh gia tộc, chỉ giảng giải quá trình lịch sử gian nan từ khi ra đời đến trưởng thành của một doanh nghiệp, nếu không phải Thẩm Tư Phi sớm biết Hạ thị trăm năm trước đã có tên trên bảng phú hào, tổ tiên đã xuất thân xã hội thượng tầng, cậu còn muốn uống bát canh gà nóng hổi này.

Giọng Hạ Tây Châu xuyên thấu qua mic, như thể vang vọng bên tai.

Hạ Tây Châu trên sân khấu nghiễm nhiên là một người thành công, tự tin, sáng chói, hoàn mỹ, kèm theo ngông cuồng tự đại phóng khoáng và đầy đủ tiền tài. Tất cả hắc ám đều bị hắn giấu trong vực sâu.

Bất tri bất giác Thẩm Tư Phi nghe hết cả bài diễn thuyết, lúc kết thúc toàn hội trường vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, Hạ Tây Châu khom lưng nói cảm ơn.

Thẩm Tư Phi dẫn học sinh ra cửa.

Ánh đèn sáng lên, tiếng người huyên náo, Hạ Tây Châu tắt micro, nhìn quanh ghế khán giả, thấy một bóng lưng thon gầy.

Từ khi Trần Kim thẳng thắn nói mình thích một cô gái, Hạ Tây Châu luôn bận sự vụ công ty, chưa gặp lại Thẩm Tư Phi lần nào.

Như là một con mèo xinh đẹp bên người, tình cờ xuất hiện nhẹ nhàng cào tim hắn một cái, sau đó lại chạy mất. Đây chỉ là phán đoán của hắn, trên thực tế, Thẩm Tư Phi vẫn có địch ý và đề phòng với hắn.

Hiệu trưởng đi tới, "Chủ tịch Hạ vất vả rồi, tôi dẫn chủ tịch Hạ đi thăm lớp học nhé?"

Hạ Tây Châu nói: "Hiệu trưởng Lưu bận rộn, tự tôi đi dạo vườn trường, không cần theo tôi."

Người trẻ tuổi này khí thế quá mạnh, nhìn như lễ phép nhưng lại lạnh nhạt kiêu ngạo, hiệu trưởng Lưu cũng cảm thấy không thoải mái, đồng ý.

Hạ Tây Châu không có nơi nào để đi, chỉ định tùy tiện đi một chút rồi về, kết quả quẹo qua lớp học, lại nhìn thấy một người rất giống Trần Kim lướt qua, vừa lên lầu lại không nhìn thấy nữa.

Hạ Tây Châu bảo trợ lý chờ ở ga ra, tự mình lên lầu. Ba dãy lớp học nối liền nhau, trung gian có nhà WC, phòng thí nghiệm và nhà ăn phân bố hai bên. Tất cả phòng học ngoại trừ biển lớp thì giống nhau, Hạ Tây Châu đi một phút chốc, quả nhiên lạc đường.

Cũng may hắn vào tầng lớp 12, tất cả học sinh đã bị giáo viên ấn vào trong phòng học học tập, không gây nên rắc rối gì, nhưng hắn nhất thời cũng không tìm được người hỏi đường.

Hắn dừng trước một lớp 12.

Thẩm Tư Phi ở ngoài hành lang, đứng trước mặt hai học sinh. Tay cậu ôm một tờ sách bài tập và bài thi, tay còn lại cầm một cái bút, viết viết vẽ vẽ lên sách bài tập, giọng nói rất nhẹ, mà tốc độ nói cực nhanh, trật tự rõ ràng, cậu đang giảng bài cho học sinh.

Cậu đứng nghiêng, có lẽ giảng giải quá say mê, không phát hiện Hạ Tây Châu đến. Gò má của cậu đẹp đẽ, làn da trắng nõn, lông mi thật dài, trong mắt như thể lóe lên ánh sáng.

Hai học sinh mặc đồng phục lại gần nghe, ba người đứng gần nhau, lúc nói xong, Thẩm Tư Phi cười nhạt, ôm sách giáo khoa về văn phòng.

Hạ Tây Châu lần đầu tiên nhìn thấy Thẩm Tư Phi cẩn thận tỉ mỉ mà nghiêm túc, lại mềm mại đến vậy, thời điểm giương mắt đồng tử như là chứa ánh sáng, kiên trì mà cẩn thận, chất chứa sự thiện ý và ấm áp với toàn thế giới.

Không có sự sắc bén cay nghiệt, thậm chí là ác độc đùa cợt hắn như hồi còn bé.....

Nhiều năm trước chính phủ trợ cấp rất ít, ba bữa cho trẻ mồ côi là chính phủ nghiêm ngặt khống chế cung cấp, có lúc thậm chí còn cắt xén. Ngày thứ hai Hạ Tây Châu tới, tên và thân phận vẫn chưa thông qua xét duyệt, không có bất kỳ khoản trợ cấp nào cho hắn.

Hắn không phải đứa nhỏ đói bụng là đòi ăn, nhà họ Trần khi đó cũng không giàu có, viện trưởng Trần cũng lỡ sơ sót hắn. Hạ Tây Châu một ngày không ăn, đói bụng sắp ngất đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!