Ôn Nhã nhìn cậu, vẻ kinh ngạc và nghi hoặc trên mặt không thể che giấu, trong lòng cô đột nhiên có một suy đoán cực kỳ to gan mà ly kỳ, "Thầy Thẩm, anh đây là..."
Thẩm Tư Phi lúng túng sờ mũi.
Hai người ngồi xuống ghế ở lề đường, Ôn Nhã trợn mắt lên nói: "Cho nên... anh thực sự là mang thai."
Thẩm Tư Phi mặt không hề cảm xúc, thần sắc thoạt nhìn chẳng hề để tâm.
Ôn Nhã vội ngậm miệng, trước kia người này kiêu ngạo cỡ nào, nói trắng ra như vậy, có chút khiến người khó chịu.
Mặc dù Ôn Nhã là Beta nữ, mà lại vô cùng tinh tế. Cô móc một cái hộp nhỏ trong túi mua sắm ra, nhét vào tay Thẩm Tư Phi: "Đây là xí muội, tôi mới mua ở siêu thị, anh ăn cái này sẽ dễ chịu hơn nhiều."
Thẩm Tư Phi nghe vậy mở ra ăn một quả, xí muội chua chua ngọt ngọt. Vốn cậu đang rất khó chịu, hiện tại đã đỡ hơn rồi.
Cậu cười nói: "Cảm ơn cô."
Ôn Nhã nhỏ giọng hỏi: "Mấy tháng rồi?"
Thẩm Tư Phi sửng sốt, thấy đối phương nhìn xuống, lập tức hiểu được, mặt nóng lên, "... Hai, hai tháng."
Ôn Nhã chưa từng có thai, mà chị em cũng từng sinh con, vẫn tính là có hiểu biết.
Cô nói: "Nếu như đã đầy hai tháng rồi, vậy phản ứng này là bình thường. Anh đã mang thai rồi, vậy lúc nào các anh kết hôn thế? Cũng dễ cho tôi và anh Trần chuẩn bị tiền trước."
Thẩm Tư Phi sửng sốt: "Hả??"
Ôn Nhã cũng nghi hoặc: "Hả??"
Thẩm Tư Phi nói: "Tôi vẫn chưa nói cho Hạ Tây Châu."
Ôn Nhã kinh ngạc, "Anh chưa nói, lừa gạt anh ấy? Không nói đến sau này bụng lớn hay là gì khác, làm sao giấu nổi?"
Ôn Nhã nhìn cậu không lên tiếng, như là một kiểu bướng bỉnh kiên trì nào đó, cô suy đoán đối phương khả năng có kiêng dè, thở dài một hơi, nói: "Đang được nghỉ hè, nếu thầy Thẩm muốn thì tới nhà của tôi ngồi chơi đi. Đúng rồi, tôi nhớ quanh đây có siêu thị, lát nữa tôi đưa anh đến siêu thị mua dương mai sấy được không?"
Thẩm Tư Phi gật đầu, đột nhiên hiểu ra vì sao Trần Kim lại thích Ôn Nhã.
Ở cùng cô sẽ không cảm thấy lúng túng, cô rất nhạy bén, đối xử với người khác cũng săn sóc chu đáo.
Siêu thị ở gần, hai người chậm rãi đi. Thẩm Tư Phi hỏi: "Cô Ôn và anh Trần yêu nhau thế nào?"
Ôn Nhã nói: "Kỳ thực rất khó nói là yêu, là thích và có ấn tượng tốt, sau đó cảm thấy rất hợp, gặp ba mẹ, đính hôn. Không có ý khoe khoang gì, nếu như nói trạng thái hiện tại của tôi và anh Trần là cùng sinh sống."
Thẩm Tư Phi nói: "Tôi và Trần Kim lớn lên với nhau từ nhỏ, học cùng đại học nhiều năm, có tính là cùng sinh sống không?"
Ôn Nhã lắc đầu, "Đây hoàn toàn khác nhau, rất khó nói rõ là phạm trù gì. Cũng tỷ như nói anh cùng vị chủ tịch Hạ kia, mới đầu là không hợp được, sau khi ở chung lại phát hiện đối phương ngoài ý muốn vừa mắt. Nếu như tôi không đoán sai, chắc là hai anh ở chung cũng không tệ lắm đúng không?" (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Thẩm Tư Phi nhíu mày: "Sao cô nhìn ra được?"
Ôn Nhã: "Dễ mà, bởi vì anh không thể sinh con cho một người mình rất ghét, đúng không?"
Thẩm Tư Phi ngơ ngác. Hình như là có lý như thế, không có cách nào phản bác.
Ôn Nhã cười, cô cười tương đối nhạt, khuôn mặt thanh tú, không quá xinh đẹp, lại làm cho người ta cảm thấy dịu dàng thư thái. So với Thẩm Tư Phi kín đáo, lời của cô thông tục dễ hiểu, lời lẽ thường ngày bình dị, không khiến người phiền chán một chút nào.
Cô nói: "Cho nên, tuy rằng không phải hình mẫu lý tưởng, nhưng ở nhiều phương diện rất hợp phách không phải sao? Mặc dù ban đầu thầy Thẩm muốn chọn chồng là Beta, nhưng trước những ngày thư thái thì nửa đời sau luôn có điều thay đổi. Giống như chí hướng của chúng ta khi còn bé vậy, có mấy cái được thực hiện chứ?"
Lúc học tiểu học Trần Kim nói muốn làm thầy giáo, sáu năm viết văn nói giấc mơ tương lai chỉ là cái này, kết quả cuối cùng thành bác sĩ. Thẩm Tư Phi khi còn bé muốn làm sếp, cũng không thực hiện được.
Trước khi đi, Ôn Nhã không quên nhấn mạnh: "Nhớ tới nhà chơi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!