Hắn quỷ xui thần khiến cúi đầu.
Dung mạo thầy Thẩm rất đẹp, ngũ quan thanh tú, khuôn mặt trắng nõn. Cậu đang nhắm hai mắt lại, nhíu mày, lông mi khẽ run, bởi vì thuốc ức chế có hiệu lực mà nhất thời toàn thân vô lực, vừa bình tĩnh vừa ngoan ngoãn, vô hại lại vô tội cực kỳ.
Một Thẩm Tư Phi không đối nghịch với hắn thì dùng ánh mắt khiêu khích, phòng bị nhìn hắn lại có một mặt ôn hòa ngoan ngoãn như bây giờ. Hạ Tây Châu cảm thấy cực kỳ thú vị.
Hắn dời mắt, nhìn tuyến thể Omega lộ ra không hề phòng bị. Hạ Tây Châu bỗng nhiên muốn giơ tay sờ lên chỗ thịt mềm trong truyền thuyết có thể bị đánh dấu đó, một trong những chỗ mẫn cảm nhất của Omega.
Thậm chí hắn muốn cắn một miếng, cắn thật mạnh xuống, mãi đến khi có máu đỏ tươi chảy ra, như vậy sinh vật yếu đuối lại tinh xảo trướcmặt có phải là sẽ lộ ra thần sắc khác hẳn hay không? Nhưng khi nhìn thấy dấutay màu xanh bị hắn bóp ra trên cánh tay Thẩm Tư Phi, con ngươi Hạ Tây Châu lại hơi trầm xuống. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Một loại khát khao chinh phục nào đó giấu trong bản năng của Alpha, là thiên tính không thể tránh khỏi.
Hắn đúng lúc thấy Thẩm Tư Phi mở mắt ra, viền mắt hơi ướt át, đôi mắt đẹp đẽ như ngôi sao trên trời, phút chốc lơ mơ không rõ.
Sau một khắc hắn bị đấm mạnh một cái vào mặt.
Chủ tịch Hạ che miệng lảo đảo lùi về sau ba bước, giương đôi mắt lạnh như băng nhìn về trước, quanh thân là sát ý.
Trước kia ở nước ngoài hắn từng bị chú ba tranh quyền đoạt vị với hắn đánh vào đùi, ngày hôm sau hắn phế bỏ hai chân của người ta. Hắn chính là kẻ có thù tất báo như vậy.
Thẩm Tư Phi vịn cửa xe ló đầu ra, không hề có thành ý gì: "Ngại quá chủ tịch Hạ, chưa thấy rõ đã ra tay."
Đôi môi Hạ Tây Châu thấm tơ máu, đau đến độ nhe răng trợn mắt, "Thầy Thẩm hóa ra cũng là người lấy oán trả ơn."
Thẩm Tư Phi: "Tự vệ ấy mà, dù là ai mở mắt ra thấy một người xa lạ trước mặt cũng sẽ giật mình. Huống chi tôi là Omega, chủ tịch Hạ là Alpha, tôi cũng phải cảnh giác chút."
Omega quả nhiên phiền phức nhất, Hạ Tây Châu lau vệt máu ở khóe miệng đi: "Lần này coi như tôi xui xẻo, thầy Thẩm là giáo viên nhân dân, coi như tôi tích đức làm việc thiện vậy. Nói khó nghe, Omega gần thời kỳ đặc biệt thì nên ngoan ngoãn ở nhà, kẻo lại lên báo."
Hạ Tây Châu dừng một chút, thần sắc lạnh như băng, hơi nhíu mày, "Đừng đổ thừa cho tất cả Alpha."
Hắn hiếm khi một hơi nói nhiều lời như vậy. ThẩmTư Phi lại tức giận không rảnh kinh ngạc. Quần áo cậu bởi vì chảy mồ hôi màdính lên người, cánh tay còn bị Hạ Tây Châu không hề dịu dàng đâm một cái, bâygiờ vẫn đang thấm máu. Cậu nghiến răng nghiến lợi nói: "Sau này tôi ra cửaxem hoàng lịch, bảo đảm không đụng phải chủ tịch Hạ." (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Hạ Tây Châu đóng cửa xe: "Không thể tốt hơn."
Hắn nhìn Thẩm Tư Phi khoanh tay đi về nhà, người hơi gầy mà không yếu đuối, hai chân thon dài, bóng lưng cũng đẹp mắt.
Hạ Tây Châu bỗng nhiên có kích động dò hỏi địa chỉ của đối phương.
Hạ Tây Châu lái xe vào trong hầm để xe của khu chung cư, trong ánh đèn tối tăm vì không khí ẩm ướt, trong buồng xe còn nổi lơ lửng một tầng mùi thơm cực kỳ nhạt.
Hạ Tây Châu nhấc cái tay đã nắm cánh tay cậu lên, lực tay hắn không lớn, nhưng da dẻ Thẩm Tư Phi cực kỳ mỏng manh mẫn cảm, sờ một cái là đầy dấu xanh tím.
Hắn cúi đầu, ngửi mùi pheromone vị sữa lưu lại trên đầu ngón tay.
Như là mùi sữa bò được uống lần đầu tiên trong ký ức.....
Hạ Tây Châu lúc còn rất nhỏ đã bị người bắt cóc khỏi nhà, mặc dù sau đó chứng thực là một hồi ân oán nhà giàu có dự mưu, cuối cùng hắn vẫn bị ly tán khỏi gia đình. Hắn chịu khổ trong tay bọn buôn người nhiều năm, mãi đến khi được ba Trần Kim nhặt về.
Viện mồ côi được trợ giúp ít, rất nghèo, kẻ ngoại lai như hắn không có chứng minh ly tán, không có phân phối đồ ăn và vật tư, hắn ngay cả ngụm cháo nóng miếng bánh mì cũng không có nổi.
Nhưng có người cho hắn một ly sữa bò thơm.
Tinh khiết và thơm ngọt, còn uống ngon hơn cả sữa đắt nhất giới thượng lưu.
Ký ức khi còn nhỏ đã rất nhạt, từ lâu hắn đã quên mất vị sữa uống lúc còn nhỏ, chỉ nhớ rõ mùi của ly sữa bò đó.
Sau đó hắn được thiện ý lớn nhất của nhà họ Trần. Viện trưởng Trần, cũng là ba của Trần Kim, là người thiện lương, nhận nuôi hắn sau đó cho hắn đi học, thậm chí là ra nước ngoài du học tốn không ít học phí. Tiền đó chính phủ không cung cấp, ông cũng không phàn nàn câu nào chuẩn bị cho hắn.
Ân tình này, hắn vẫn luôn ghi tạc trong lòng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!