Điện thoại di động rung không dứt, ngừng lại vang lên, liên tục nhiều lần.
Thẩm Tư Phi lại không có sức nghe.
Cậu từ khi biết giới tính thứ hai của mình đã khẳng định mình chắc chắn sẽ không khuất phục dưới thiên tính cùng bản năng của Omega, mãi đến khi kỳ phát tình đột ngột đến.
Cậu ngay cả tay cũng không có sức nắm. Không có sức phản kháng, như là kẻ yếu đầu hàng xin khoan dung. Cảm giác này so với cảm giác khó nhịn mà kỳ phát tình mang đến càng làm cho cậu sụp đổ. Cậu thà rằng vào mấy chục năm trước cùng mẹ qua đời, cũng tốt hơn chịu Dư Minh Viễn khi nhục như vậy.
Mà pheromone của Alpha phía sau càng ngày càng rõ ràng, bản năng làm cho cậu vừa vâng theo mong muốn của bản năng, nhưng mà trong lòng lại cực kỳ chán ghét mùi hương của đối phương.
Cậu chưa từng chán ghét giới tính thứ hai của mình như lúc này.
Dư Minh Viễn đưa tay ra muốn túm cổ áo của cậu.
Bỗng nhiên một ánh sáng chói mắt từ lối đi bộ hắt tới, chói mắt cực kỳ, làm cho hắn không thể không giơ tay che mắt.
Tiếng còi ô tô inh ỏi và tiếng thắng gấp dẫn đến lốp xe ma sát mặt đất vang vọng, Dư Minh Viễn nhíu mày, mặt lộ vẻ tức giận.
Con chó nào đi nhầm đường, không biết chỗ này là khu nhà giàu, không nên nhất là tự cao tự đại và cố tình gây sự sao! Huống hồ đây còn là cửa nhà họ Thẩm! Hắn nhất định phải dạy dỗ một trận mới được.
Thẩm Tư Phi mới giãy giụa không thể đứng dậy bỗng nhiên dồn lực đẩy hắn ra, kéo khóa cửa!
Khoá sắt va chạm phát ra âm thanh nặng nề, cả người Thẩm Tư Phi nhào tới trước một cái, cửa sắt nặng nề bị cậu nhào mở một cái khe, Dư Minh Viễn vừa mới đứng vững chân vội đưa tay ra, giống như là muốn túm lấy con mồi phá tù mà ra.
Nhưng mà hắn bắt hụt.
Một người đàn ông âu phục giày da kéo Thẩm Tư Phi qua, mặt mày của hắn âm trầm cực kỳ, khuôn mặt sắc bén mà anh tuấn, trong ánh mắt dường như chứa đầy lửa giận, như thể ác ma. Khí thế của hắn hung hãn, quanh thân bao phủ một tầng hơi thở lạnh lẽo nham hiểm bạo ngược, khiến người không nhịn được thoái nhượng nửa bước.
Dư Minh Viễn không quen biết người này, trực giác lại không lầm, bỗng chốc cảm nhận được hơi thở lộ ra trên người đối phương, hơi thở từng trải qua sinh tử mà hắn vĩnh viễn vô pháp chạm tới, làm cho hai chân hắn như nhũn ra. So sánh với đó, hắn giống như là chó con răng còn chưa mọc hết, nhất thời không dám sủa.
Dư Minh Viễn hít sâu một hơi đánh bạo: "Mày... Bệnh thần kinh từ đâu chạy tới! Đây là nhà họ Thẩm! Mau thả người ra cho tao!"
Tay Hạ Tây Châu kề sát sau lưng Thẩm Tư Phi, kéo người vào trong khuỷu tay của mình, hắn híp hai mắt lại, khẽ nâng cằm lên, thần sắc trong mắt trầm xuống. Tôn Vi Giai đằng sau biết, đây là sếp thật sự nổi giận, hơn nữa còn rất tức giận.
Thẩm Tư Phi ngửi thấy được pheromone vị cây linh sam, cả người dễ chịu hơn không ít. Cậu hít một hơi thật sâu, lý trí dường như trở lại chút, cậu không kịp nghĩ nhiều, nói: "Rời khỏi nơi này trước."
Trước khi rời đi, nghĩ cách xử lý kỳ phát tình đòi mạng này đã đủ khó chịu, cậu không muốn làm nhiều chuyện khác.
"Oắt con từ đâu tới?" âm sắc của Hạ Tây Châu trong màn đêm bỗng nhiên vang vọng, một loại hơi thở chân chính nhiễm máu nào đó lắng đọng xuống, "Còn dám chạm vào cậu ấy thử xem, chạm một lần, đánh gãy một chân mày."
"Mẹ mày thằng điên từ đâu xông ra!" Dư Minh Viễn muốn xông tới đoạt lại người trong lòng hắn, nhưng bỗng nhiên có hai vệ sĩ đến đè hắn lại. Dư Minh Viễn vừa giãy giụa vừa rít gào: "Chúng mày biết tao là ai không?! Đại thiếu gia nhà họ Dư! Chúng mày mau thả tao ra! Không thì tao nói cho ba tao biết..."
Tôn Vi Giai cười mỉa mai, không biết đem ra một cái khăn mặt có mùi từ đâu, nhét vào trong miệng hắn. Dư Minh Viễn trợn mắt lên, cả người giận đến độ phát run. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Hắn vốn lên kế hoạch muốn chơi trò đi săn ở nhà họ Thẩm, chờ con mồi đầu hàng rồi mang về nhà, cố ý phân tán người giúp việc và vệ sĩ, còn tắt tất cả camera đi, nào ngờ tới ác giả ác báo, lúc này người giúp đỡ cũng chẳng có, căn bản không thể ngăn cản Hạ Tây Châu đưa người rời đi, trái lại mình còn bị bắt, mặt mày xám xịt, miệng toàn mùi hôi.....
Hạ Tây Châu nửa ôm Thẩm Tư Phi lên xe, nhưng hắn lại hối hận.
Pheromone mùi sữa thơm của Omega lan tràn toàn bộ xe, không ngừng kích thích hắn, làm Hạ Tây Châu cảm thấy mình dường như muốn nổ tung. Chỉ là nhẫn nại và nghĩ biện pháp xoa dịu Omega cũng đã đủ làm người đau đầu, hắn không có thời gian tức giận và đau lòng thay Thẩm Tư Phi.
Mà Thẩm Tư Phi dường như cũng không nhịn được, ở trong khuỷu tay hắn vặn vẹo không an phận.
Thầy Thẩm từ trước đến giờ lạnh mặt, ăn mặc nghiêm cẩn chỉnh tề làm ra dáng vẻ như vậy, dù Hạ Tây Châu ở trong quán bar từng gặp một lần cũng lần thứ hai cảm thấy rung động, đồng thời cũng cảm thấy hơi nóng.
Hạ Tây Châu mở miệng nói: "Giảm nhiệt độ điều hòa xuống."
Tôn Vi Giai không dám nói lời nào. Cô cảm thấy sếp cô đúng là thánh nhân. Từ khi lên xe hắn đã bỏ mặc một Omega giãy giụa trong lòng như vậy, còn quy củ không hề làm gì cả.
Thẩm Tư Phi nhịn cơn khó chịu xuống, ý thức tỉnh táo chút, hơi thở nóng bỏng: "Có... Thuốc ức chế không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!