"Mong ngài hiểu rõ, pheromone Alpha nhân tạo là phương pháp rót vào cưỡng ép kiềm chế kỳ phát tình, bởi vậy sẽ có thương tổn không thể giảm bớt đối với khoang sinh sản. Ngài làm Omega, nếu như tương lai cần con, có thể sẽ có khó khăn nhất định."
Y tá mặc áo trắng nhìn người đàn ông trước mặt, mặt đầy kinh ngạc vì vẻ đẹp của cậu. Cô không thể tưởng tượng nổi Omega khí chất tuyệt hảo như vậy cũng bởi vì không tìm được bạn đời thích hợp mà lựa chọn dựa vào pheromone nhân tạo vượt qua kỳ phát tình.
Lẽ nào trên đời này mắt Alpha mọc ngược hết rồi hả? Omega tướng mạo xuất chúng khí chất sạch sẽ như vậy, không nên được trân trọng nâng trong lòng bàn tay sao?
Y tá đẩy một tờ giấy ra: "Mời ngài xem thỏa thuận, sau đó ký tên."
Thẩm Tư Phi cúi đầu đọc lướt qua một lần, gần như hời hợt ký tên của mình.
Y tá nhịn kích động tặc lưỡi xuống, cho Thẩm Tư Phi một bản báo cáo: "Mời đi vào trong, lấy máu ở cửa số ba."
Chỗ này kỳ thực là nơi trước kia mà Thẩm Tư Phi lấy thuốc ức chế, nhưng là một phòng khác, khác bên ngoài khám bệnh ồn ào rắc rối, nơi này yên tĩnh không có tiếng động. Trên thế giới số lượng Omega cực ít, cũng hiếm khi có Omega làm như Thẩm Tư Phi.
Lượng máu rút ra không nhiều, Thẩm Tư Phi ngồi nghỉ ngơi một lát. Người rút máu là bác sĩ tuổi già hòa ái, bà vừa làm vừa nói: "Chàng trai trẻ, cô thấy sắc mặt cháu không tốt lắm, phải chú ý nghỉ ngơi nhiều, đừng làm việc vất vả quá. Nghề nghiệp của cháu là gì thế?"
Thẩm Tư Phi nói: "Giáo viên cấp ba, dạy lớp 12, cho nên khá mệt."
Bà khẽ gật đầu, "À, thế thì quả thật là mệt. Nghỉ ngơi xong thì về đi. Các cô sẽ căn cứ vào máu của cháu tìm pheromone thích hợp, ba ngày nữa đến lấy."
Bởi vì pheromone nhân tạo rót thẳng vào trong cơ thể, độ xứng đôi pheromone thấp thì tương đương với việc Omega bị dị ứng, như vậy còn khó chịu hơn cả chịu đựng kỳ phát tình, bởi vậy thủ tục tương đối phức tạp. Thẩm Tư Phi cũng không ngại phiền, nghe vậy cầm đồ đi ra ngoài.
Thời gian còn sớm, Thẩm Tư Phi không vội về, muốn đi thăm Trần Kim.
Trước đây cậu chịu khó đến bệnh viện, khoa ngoại trên căn bản ai cũng nhận ra cậu, cũng biết tâm tư của cậu với Trần Kim, bây giờ lại biến thành chuyện cười lớn. Trong lòng cậu không có khúc mắc gì, mà cũng không tiện qua để bị cười, mặc dù chỉ là trêu ghẹo không có ác ý. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Thẩm Tư Phi ở trong thang máy thất thần, vừa ngẩng đầu, đã đến nhà để xe dưới hầm tầng một.
Cậu đành ấn về, một giọng nói vang lên bên ngoài: "Xin chờ một chút!"
"Cảm ơn." Cô gái đi vào mặc đồ Tây, cầm cặp công văn trong tay, ngẩng đầu nhìn Thẩm Tư Phi, thần sắc kinh ngạc, "Thẩm tiên sinh?"
Cậu sửng sốt: "Cô nhận ra tôi?"
Tôn Vi Giai khẽ gật đầu, "Tôi là trợ lý của chủ tịch Hạ, tôi tên là Tôn Vi Giai. Tôi đã từng gặp ngài một lần, là lần quán bar trước đây không lâu, lúc đó chủ tịch Hạ cũng ở đó. Ngài còn nhớ không?"
Thần sắc Thẩm Tư Phi cứng đờ. Không đáng nhắc tới. Còn có chút lúng túng.
Tôn Vi Giai theo Hạ Tây Châu nhiều năm, quen nhìn sắc mặt người, cô lập tức bỏ qua hồi tưởng này, nói: "Sao Thẩm tiên sinh lại đến bệnh viện, bị bệnh sao?"
Thẩm Tư Phi không định nhiều lời: "Đi khám, không đáng lo. Cô là trợ lý của Hạ Tây Châu, sao lại tới đây?"
Tôn Vi Giai dừng một chút, nói: "Nói thật với anh, là chủ tịch Hạ xuất huyết dạ dày nhập viện, tôi đến đưa văn kiện cho anh ấy."
Thẩm Tư Phi hơi run, tựa hồ khó tưởng tượng nổi người như Hạ Tây Châu cũng bởi vì nguyên nhân sức khỏe mà nằm viện.
Nhưng Hạ Tây Châu cũng là người, ai cũng sẽ có lúc mắc bệnh.
Đến tầng một, cậu nhíu mày lại nói: "Xin hỏi có thể cho tôi đến thăm một lát không?"
Tôn Vi Giai sửng sốt. Lần trước trong quán bar cô cho là người này nhất định sẽ trở thành tình nhân nhỏ của chủ tịch Hạ, dù sao Hạ Tây Châu luôn lộ ra hơi thở người sống chớ đến gần thế mà lại còn đoan chính nghiêm túc đánh dấu tạm thời cho người ta, hai người chắc chắn có quan hệ gì đó, bây giờ nhìn lại tựa hồ không phải như vậy nhỉ?
Nếu như quan hệ thân thiết, hoàn toàn không cần xin chỉ thị của trợ lý nhỏ như cô.
Thang máy đến, Tôn Vi Giai vội giữ cửa thang máy, nói: "Đương nhiên được! Ngài đi bên này."
Hạ Tây Châu nằm ở phòng bệnh VIP cao cấp, phòng đơn, hơn nữa còn rất lớn, thiết bị tiên tiến. Thời điểm Tôn Vi Giai mở cửa, gió từ ngoài cửa sổ lùa vào, rèm cửa sổ màu trắng bay lên, kinh động Hạ Tây Châu đang nằm trên giường bệnh nhắm mắt nghỉ ngơi.
Hắn nhàn nhạt quét qua trợ lý đang nơm nớp lo sợ, sau khi thấy đầu Thẩm Tư Phi, ánh mắt hắn sáng lên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!