Chương 12: Trên Người Cậu Còn Có Dấu Hiệu Của Tôi

"Anh, anh nói nhăng nói cuội gì đó!"

Hai má Thẩm Tư Phi đỏ lên, giận trong lòng, hơi có chút thẹn quá hóa giận. Chính cậu cũng cảm thấy như vậy có chút kỳ cục.

Ít nhất kỳ phát tình là vì cậu không chú ý, nhờ có Hạ Tây Châu đánh dấu tạm thời trong quán bar, không thì chẳng ai biết sẽ là hậu quả khốc liệt thế nào.

Mà cảm kích thì cảm kích, cũng không chứng tỏ cậu tiếp thu Hạ Tây Châu tự biên tự diễn.

Thẩm Tư Phi vuốt quần áo, xuống giường, "Chủ tịch Hạ, chúng ta là người trưởng thành rồi, nói thẳng luôn đi. Cảm ơn chủ tịch Hạ lần này thay tôi giải vây, nếu như có nhu cầu gì hỗ trợ, sau này tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức."

Thẩm Tư Phi cúi đầu nhìn đôi dép lê trên chân mình, là dép đôi với đôi trên chân Hạ Tây Châu, màu lam nhạt, cực kì trắng trong thuần khiết, cũng rất vừa chân.

"Tôi có chút ưa sạch." Hạ Tây Châu nói, "Thầy Thẩm hẳn phải biết, tôi còn là Alpha, tôi đã đánh dấu cậu, mà lúc còn dấu, cậu thuộc về tôi."

Thẩm Tư Phi cau mày, cậu không chấp nhận được nhất là mình thuộc về ai, đáng ghét hơn là ngữ khí Hạ Tây Châu không nói lý chút nào như vậy. Ngữ khí cậu không vui: "Chủ tịch Hạ, tôi không thuộc về bất luận người nào. Bây giờ là anh giúp tôi, tôi cảm kích muôn phần, sau này nếu như chủ tịch Hạ cần tôi hỗ trợ, cứ đến gọi tôi. Anh xem như vậy có được không?" (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Thẩm Tư Phi đứng dậy, cầm lấy áo khoác trên ghế, đứng ở cửa đối mặt với Hạ Tây Châu.

Lúc cậu không cười, gương mặt tuấn mỹ hơi chút vênh váo hung hăng, chẳng dính dáng chút nào đến hiền lành săn sóc, trái lại như một nhánh hoa hồng có gai.

Hạ Tây Châu nghiêng người nhường đường, Thẩm Tư Phi xoay núm vặn cửa: "Cảm ơn chủ tịch Hạ."

Hạ Tây Châu lại lên tiếng: "Chờ một chút, giờ tôi có việc muốn làm phiền cậu."

Thẩm Tư Phi quay đầu lại nhìn hắn, đồng tử Hạ Tây Châu thâm thúy, "Pheromone của thầy Thẩm rất dễ chịu, tôi muốn ngửi thêm một lần."

Thẩm Tư Phi: "..."

Hạ Tây Châu bước lên trước một bước, thấy Thẩm Tư Phi không lộ ra thần sắc chán ghét, hắn đi tới trước mặt cậu, nắm bả vai của đối phương.

Một cái ôm chẳng hề nhiệt liệt.

Như là hòa giải, lại như là xác nhận.

"Trần Kim sắp đính hôn." Hạ Tây Châu nói.

Thẩm Tư Phi sửng sốt, "Đúng vậy, anh ấy còn mời tôi đi tham gia lễ đính hôn đó."

Mùi pheromone sữa bò ở chóp mũi đã nhạt đến độ không ngửi thấy được gì, lại tinh tường xen lẫn một luồng pheromone vị cây linh sam. Hạ Tây Châu cong môi, ngữ khí bình tĩnh như trước: "Cho nên cậu cũng không cần thích nữa."

Thẩm Tư Phi choáng váng: "Hả?"

Cái ôm của tình địch ngoài ý muốn không làm cho cậu cảm thấy phản cảm, tương phản, hơi thở của người đàn ông này còn khiến người ta cảm thấy có mấy phần an tâm, chỉ là lời nói làm người thấy kỳ quái.

Vậy hắn có bao nhiêu tình si, còn không nỡ buông tay Trần Kim? Hay là muốn cậu chịu thua?

Hạ Tây Châu buông lỏng cậu ra, Thẩm Tư Phi nhấc áo khoác đi ra ngoài.

An ninh trong khu chung cư rất tốt, Thẩm Tư Phi ở cùng khu chung cư với hắn, Hạ Tây Châu cũng không cần lo đối phương gặp nguy hiểm.

Hạ Tây Châu biết vấn đề ở cốc sữa bò tươi, khi hắn được nhà họ Hạ nhận về, thành công đi vào giới thượng lưu mới biết mấy năm trước một cốc sữa bò tươi có giá không rẻ, không phải thứ mà nhà họ Trần mua được. Hắn dò hỏi ba Trần, ba Trần cũng không mua cho Trần Kim.

Trong viện mồ côi chỉ có Thẩm Tư Phi có khả năng này.

Nhà họ Thẩm sau khi giàu lên, cấp tốc chiếm cứ thị trường bất động sản, bước lên hàng ngũ nhà giàu, thậm chí sau đó còn áp cả doanh nghiệp đầu ngành nghề như nhà họ Trang. Thẩm Tư Phi là người có tiền nhất trong đám, Trần Kim còn không ít lần trêu ghẹo đối phương là Thẩm đại thiếu gia.

Thẩm Tư Phi không chỉ có năng lực này, cậu còn có động cơ.

Hạ Tây Châu nghe được trong bóng tối trái tim của mình đập loạn nhịp, như là có thứ gì rơi trên mặt nước, từng tầng từng tầng gợn sóng.....

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!