Công nhìn người đàn ông tóc vàng, mắt xanh trong ảnh. Anh từng gặp người này. Năm năm trước, ở nước Pháp, dưới sảnh khách sạn anh và thụ ở.
Khi đó thụ ở trên phòng, công ở dưới sảnh. Người này tìm đến, hỏi tại sao công lại thất hứa, thụ ở đâu.
Mà công lừa anh ta, nói thụ không đến.
Trên thực tế, là công không chịu để cho hai người gặp nhau.
Công đánh giá người đàn ông trước mắt mình. Là một người ưu tú, có khí thế, cực kỳ anh tuấn. Lúc nhắc tới thụ, trong mắt tràn ngập yêu thương.
Thật khó có thể tưởng tượng, yêu thương này chỉ vẻn vẹn là do sức mạnh của số phận an bài.
Mà nhất niệm chi sai*, công vẫn là cắt đứt mọi khả năng của thụ và anh ta, dù cho cuối cùng lúc trở lại, thụ nói mùi vị của anh ta trên người công dễ ngửi.
(*nghĩ sai thì hỏng hết, một ý nghĩ sai lầm dẫn đến hậu quả nghiêm trọng)
Dù mẹ thụ nói rằng người đàn ông Pháp này là người thích hợp nhất với thụ, công vẫn ích kỷ, không cho họ gặp mặt.
Thụ giống như một ngọn lửa xông vào cuộc sống của công. Công biết rõ, rằng mình phải đưa ngọn lửa này đến nơi thích hợp nhất với nó.
Nhưng anh vẫn lựa chọn không buông tay.
Công cảm thấy, mình chỉ là một người bình thường.
Anh không có lời ngon tiếng ngọt, không lãng mạn, thậm chí ngay cả cầu hôn cũng không đủ oanh oanh liệt liệt.
Ngày tháng sau khi kết hôn cũng không có kích thích, đặc sắc gì.
Việc anh có thể, chỉ là đưa đón thụ đi làm, lúc thụ đau đầu sẽ xoa bóp cho cậu. Đúng giờ cho cậu uống thuốc, mỗi đêm ôm cậu đi ngủ, dặn dò cậu chuyện quần áo, giày dép, làm bữa sáng cho cậu ăn.
Anh không biết tạo bất ngờ, không có cách nào mỗi giờ mỗi phút đều nói "anh yêu em".
Thụ sau này sẽ hối hận sao? Bởi vì đã vì anh mà bỏ qua lựa chọn tốt hơn.
Tất cả đều là không biết, mà công cũng lựa chọn không biết.
Giống như từ thời điểm anh gặp thụ đầu đeo băng, ở trước cửa ngẩng đầu nhìn mình, anh đã không có cách nào quay đầu lại.
Hai người kết hôn rồi, công không đề cập chuyện tuyến thể. Thụ cũng không. Nhưng anh chưa từng nghĩ tới tình trạng thân thể thụ lại tệ thành như vậy.
Thụ nói với anh chuyện ly hôn, lúc nhìn thấy video anh cùng người khác cũng không truy hỏi.
Có lẽ là sau ba năm kết hôn, thụ cuối cùng cũng phát hiện anh chỉ đến vậy mà thôi. E rằng sau khi thụ cùng người định mệnh kia gặp mặt đã nhận ra người kia tốt hơn anh nhiều.
Anh cẩn cẩn thận thận giữ ngọn lửa không thuộc về mình này nhiều năm, cuối cùng cũng đến lúc phải lựa chọn.
Công cất những bức ảnh và báo cáo sức khoẻ của thụ vào ngăn tủ.
Anh gọi điện thoại cho bác sĩ, xác nhận tình trạng thụ. Bác sĩ nói phải phẫu thuật càng nhanh càng tốt.
Công nói "được", cúp điện thoại, tay chống trán thật lâu. Lúc trợ lý tiến vào, bất ngờ phát hiện hai mắt công đều đỏ. Trợ lý sợ đến ôm tài liệu lắp ba lắp bắp, không biết nên ra hay vào.
Hai ngày sau, người đàn ông Pháp kia hẹn gặp công. Công nhìn người kia cầm ly cà phê, ung dung ngồi đối diện mình.
Anh ta hỏi công, có biết tình trạng của thụ không?
Công gật đầu.
Biểu tình anh ta thay đổi, dùng tiếng Pháp trách công ích kỷ, rõ ràng đã sớm biết nên làm thế nào mới tốt, lại trì hoãn đến giờ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!