Chương 7: (Vô Đề)

[7] Thường Hành vén tóc Omega lên

Bạch Tiểu Đường giống sói con đang mọc răng, cho dù bề ngoài phúc hậu và vô hại, cũng tràn ngập dã tính làm Thường Hành mê muội.

Alpha tư tiền tưởng hậu vẫn là về nhà, ngủ không sâu đến sáng sớm thì nhịn không được, thừa dịp anh trai tẩu tử chưa tỉnh ngủ, lén lút lái xe đến Lê Viên.

Bạch Tiểu Đường cũng chưa tỉnh ngủ, không biết trước khi ngủ làm gì, thế nhưng dựa đầu vào mép giường ngủ. Thường Hành nhìn đau lòng, rón ra rón rén đi qua ôm Omega vào trong ngực. Ngón tay Bạch Tiểu Đường lạnh căm căm, dán ở cổ tay Thường Hành tựa như băng tuyết đang tan.

"Tiểu Đường?" Thường Hành nhẹ gọi bên tai cậu.

Bạch Tiểu Đường mờ mịt mở to mắt, thấy Thường Hành cũng không kinh ngạc, ngược lại chủ động chui vào trong ngực Alpha: "Anh đã đến rồi hả?"

"Tôi đến rồi." Thường Hành nằm xuống cùng cậu, lại cẩn thận dịch góc chăn, "Lạnh không?"

Bạch Tiểu Đường trong lúc ngủ mơ gật đầu, cánh tay cuốn lấy eo Alpha.

"Vẫn là giờ mới tốt, thật ngoan." Thường Hành không tự chủ được cảm khái, "Tỉnh lại ầm ĩ."

"Đừng ồn." Bạch Tiểu Đường hơi hơi nhíu mày, mặt chôn ở cánh tay Thường Hành bực bội mà cọ.

Alpha vội vàng im miệng, thật cẩn thận mà đỡ eo cậu khép lại hai mắt. Vì thế hai người ngủ tới lúc mặt trời lên cao, Bạch Tiểu Đường tỉnh dậy còn cảm thấy kỳ quái. Cậu từ trước đến giờ dậy sớm, hôm nay thế nhưng tham ngủ tới tận giờ này, rồi lại nhìn thấy Thường Hành mặt mày hớn hở, cái gì cũng rõ.

"Sao anh lại tới?" Bạch Tiểu Đường nhíu mày bò xuống giường.

"Đừng nhúc nhích." Thường Hành thích ôm không buông tay lại sờ vài cái, "Tôi bôi thuốc cho em."

Omega do dự chớp mắt, lùi về đệm chăn nhìn chằm chằm Thường Hành đem nước thuốc và băng gạc đến mép giường, vẫn nhịn không được nói nhỏ: "Anh thật phiền."

Thường Hành nghe thấy, ý cười ở khóe miệng càng thêm sâu, cũng không cãi lại, liền xốc vạt áo Bạch Tiểu Đường lên bôi thuốc cho cậu: "Kiên nhẫn một chút."

"Tôi không sợ đau." Omega nói rất bình tĩnh, thật sự một tiếng cũng không kêu. Chờ khi Thường Hành thay gạc xong, cậu mới run rẩy thở dốc, ngón tay nắm chặt ga giường run run.

"Tôi biết em đau." Thường Hành thở dài, ôm người ở giữa hai chân ôn nhu hôn khóe mắt, "Tiểu Đường, em ở trước mặt tôi không cần nhịn."

Bạch Tiểu Đường nghe vậy cười cười nhợt nhạt, lại nảy sinh ác độc liều mạng cắn cổ tay Alpha, vài cái liền cắn chảy máu. Thường Hành lại không rút tay mình về, ngược lại nâng một cánh tay khác ôm eo Omega.

"Đồ điên......" lúc Bạch Tiểu Đường ngẩng đầu lên lần nữa bên môi đã có vết máu đỏ sậm.

"Em có sợ kẻ điên này không?" Alpha cười tủm tỉm thò lại gần, môi như gần như xa mà cọ xát khóe môi cậu.

Bạch Tiểu Đường dùng đầu lưỡi liếm liếm môi Thường Hành, chủ động ngẩng đầu lên hôn môi, máu rỉ ra giữa kẽ răng họ. Omega mở to mắt, mắt nhìn thẳng chằm chằm vào Thường Hành, cho dù cơ thể bị tin tức tố chi phối, ý thức vẫn tỉnh táo.

Thường Hành dở khóc dở cười hôn Bạch Tiểu Đường, hàm hồ nói: "Có thể lãng mạn chút không?"

Bạch Tiểu Đường khinh thường hừ nhẹ, đầu lưỡi câu lấy lưỡi Alpha mút một chút.

"Thật đủ lãng mạn." Thường Hành ôm Omega chậm rãi xoay người, bất đắc dĩ nói nhỏ, tay đặt ở hông cậu kìm lòng không đặng sờ vào giữa hai chân cậu.

Bạch Tiểu Đường ngay từ đầu còn thờ ơ cười lạnh, sau lại biểu tình dần dần hoảng loạn, hai chân cũng bắt đầu đong đưa, cuối cùng liều mạng đẩy Alpha ra nằm trên giường kéo cổ áo thở dốc: "Thuốc ức chế...... Tôi muốn thuốc ức chế......"

"Làm càn." Thường Hành từ chối luôn, lôi cổ tay Bạch Tiểu Đường kéo người vào trong ngực, "Đừng uống linh tinh."

"Anh...... Anh hiểu cái gì!" Omega đột nhiên hất tay Thường Hành ra, hoang mang rối loạn bò về mép giường, "Thuốc ức chế của tôi đâu? Tôi nhớ rõ...... Nhớ rõ cất ở đây mà......"

"Không được uống." Thường Hành kéo mắt cá chân Bạch Tiểu Đường nghiến răng nghiến lợi nói, "Đã có tôi bên cạnh em, em chỉ nghĩ đến thuốc ức chế à?"

Omega nghe vậy chỉ liên tục lắc đầu, mồ hôi rất nhanh làm ướt quần áo mỏng manh trên người, có vẻ thân hình cậu càng thêm thon gầy.

Thường Hành bị tin tức tố ngọt ngào làm cho hô hấp dồn dập, cũng không rảnh lo Bạch Tiểu Đường có nguyện ý hay không, trực tiếp đè lên cắn tuyến thể của cậu. Omega đương nhiên kêu sợ hãi giãy giụa, nhưng rất nhanh xụi lơ ở trên giường, run rẩy xoay người dán ở ngực Thường Hành.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!