[3] Thường Hành bị Omega đè lại trên giường
"Không phải nói không hỏi à?" Bạch Tiểu Đường cự tuyệt rất kiên quyết.
Thường Hành đành phải dùng chóp mũi cọ má cậu, chưa từ bỏ ý định nói nhỏ: "Cậu xem tôi cứu cậu một lần, nói không chừng còn có lần thứ hai. Lại nói tôi không hỏi nguyên nhân cậu bị đuổi giết, chỉ hỏi cậu đắc tội......"
"Tôi cắt nhé?" Bạch Tiểu Đường lại không đợi Thường Hành nói xong đã rút dao ra, mũi đao chống bắp đùi Alpha thấp giọng, "Câm miệng."
"Đừng đừng đừng......" Thường Hành dở khóc dở cười ôm eo Omega, "Tôi đổi câu hỏi khác."
Bạch Tiểu Đường cười nhạo thu tay, mà Thường Hành chớp mắt, bỗng nhiên xoay người đè người cậu kéo tất chân xuống dưới. Bạch Tiểu Đường bản năng kháng cự, lưỡi dao trong tay làm thương tay Thường Hành, nhưng Alpha không thèm quan tâm, chỉ ấn bắp đùi cậu thở dài: "Nhiều sẹo như vậy, chắc chắn là bị thương rất nhiều lần."
Trên đùi Bạch Tiểu Đường có vết sẹo xấu xí, vừa nhìn đã biết là lưỡi dao xoẹt qua.
"Ai mướn anh lo?" Bạch Tiểu Đường hất tay Thường Hành ra, lạnh mặt đi mở ngăn tủ tìm băng vải, "Đưa tay đây."
Thường Hành cười tủm tỉm duỗi tay, nhìn chằm chằm mặt Bạch Tiểu Đường không để yên, cũng mặc kệ Omega băng bó xong chưa, đã trêu ghẹo tiếp: "Em ở cùng tôi đi, tôi thích em."
"Thích?" Bạch Tiểu Đường siết chặt băng vải, khinh thường lắc đầu, "Anh gặp tôi được hai lần đã dám nói thích?"
"Thích không liên quan đến số lần gặp." Thường Hành nói thản nhiên, thậm chí vỗ ngực cảm khái, "Tôi thật giống như Romeo Thượng Hải......"
"Tôi không phải Juliet." Bạch Tiểu Đường khô cằn cắt lời Alpha.
Thường Hành chưa nói xong cũng không xấu hổ, ngược lại túm chặt cổ tay của cậu: "Em từng đọc Shakespeare à?"
Omega biểu tình mất tự nhiên cứng đờ, lại rất mau khôi phục bình thường: "Chỗ này là Lê Viên, tôi là con hát, giờ lưu hành ngoại lai, đương nhiên tôi cũng phải học ca kịch."
Thường Hành ý vị thâm trường "Ồ" một tiếng, không vạch trần nói dối sơ hở chồng chất này, chỉ kiên quyết ôm Bạch Tiểu Đường vào trong ngực trêu chọc: "Tôi vừa cắn có đau không?"
Bạch Tiểu Đường lười đi để ý Alpha, nhìn chằm chằm mũi chân không nói lời nào.
Thường Hành không chiếm được trả lời cũng không ngại, tự nói tiếp: "Thấy đau thì lần sau cũng đừng tiếp cận những thằng Alpha không đứng đắn đó."
"Không đứng đắn?" Bạch Tiểu Đường nghe vậy, xoay người đè vết thương vừa mới được băng bó trên cổ tay Alpha, "Họ không đứng đắn, vậy anh tính vào loại gì?"
Thường Hành giống cảm thụ không đến đau đớn ôm eo Omega, ý cười trên mặt không giảm: "Tôi chỉ là một bại gia tử bình thường, tiền vui vẻ tiêu hết lên người mĩ nhân là em."
Bạch Tiểu Đường nghe xong lời này bực bội đẩy đẩy vai Thường Hành, lại sửa miệng đi hỏi tên Thường Hành.
"Romeo." Thường Hành mặt không đỏ tim không run mà trả lời, "Tôi là Romeo của em."
Bạch Tiểu Đường ấn băng vải tức giận đến mặt đỏ rần, xoay người xốc chăn lên, Thường Hành tự nhiên ba ba chui vào theo. Omega không có tất chân mất đi lưỡi dao, Thường Hành liền đánh bạo sờ loạn. Bạch Tiểu Đường ở trên giường lợi hại thật sự, giống con cá linh hoạt không ngừng vặn vẹo, dù tốt tính như Thường Hành cũng bị chọc giận, kéo mắt cá chân cậu thô bạo đè người dưới thân.
"Em không nằm yên được chút à?" Alpha hơi có chút thở hổn hển.
"Anh dám nằm cùng giường với tôi à?" Bạch Tiểu Đường cười lạnh hỏi lại, "Không sợ tôi nhân lúc anh ngủ, băm chim của anh à?"
"Em sẽ không." Thường Hành đắc ý dào dạt cười, chậm rãi cúi người tới gần mặt Omega, sau đó hôn lên môi cậu.
Bạch Tiểu Đường đột nhiên mở to hai mắt nhìn, nâng tay lên rất nhiều lần đều muốn hạ xuống lại đều do dự thu về, cuối cùng cánh tay suy sụp đập xuống giường, bị tay Thường Hành nắm lấy cổ tay đan mười ngón tay vào nhau.
Thường Hành muốn làm nụ hôn đầu tiên của họ lãng mạn chút, nhưng mà thực đáng tiếc, bất luận là Alpha, hay là Bạch Tiểu Đường không giãy giụa đều vô cùng chật vật. Nhưng mà nụ hôn này ngọt ngào như cũ, Thường Hành thích cảm giác truy đuổi, Bạch Tiểu Đường từ đầu đến cuối đều kháng cự hắn, cho dù bị hôn đến thở không nổi, đầu lưỡi như cũ đang trốn tránh.
"Sao không đánh tôi?" Thường Hành hôn xong chưa đã thèm, liếm khóe miệng.
"Anh...... Ban ngày cứu tôi ở bến tàu." Giọng Bạch Tiểu Đường khàn khàn vài phần, "Coi như tôi thiếu nợ anh."
Khóe miệng Thường Hành hơi hơi cong lên, thừa dịp Bạch Tiểu Đường không chú ý, lại vội hôn cậu một ngụm: "Có giấy nợ không? Tôi hôn em nhiều thêm vài lần, về sau em gặp nguy hiểm tôi tuyệt đối liều mạng đi cứu em."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!