[23] Bạch Tiểu Đường mặc đồng phục lắc lư ở sòng bạc
Bạch Tiểu Đường ngồi trên đùi Alpha cười trốn, ngón tay bị ly nước hun đến nóng hầm hập, người cũng mềm đi, hơn nữa vừa mới thân thiết với Alpha xong, giờ phút này dính ở trong lòng Thường Hành thế nào cũng không chịu buông tay.
"Giờ lính chì của em muốn ngủ." Thường Hành vừa nói vừa ôm cậu vào phòng ngủ, "Ngày mai còn phải đối mặt ma quỷ, nói không chừng còn sẽ bị cá nuốt vào bụng, làm em tìm không thấy."
"Không liên quan......" người Bạch Tiểu Đường mới vừa dính vào giường, cả người liền oạch chui vào trong chăn, lại cười kéo tay Thường Hành, "Lạnh quá." Chờ Alpha ôm mình, mới tiếp tục cảm thấy mỹ mãn mà nói thầm, "Lính chì anh kiểu gì cũng về với em."
Thường Hành bóp mũi cậu một cái, không tiếng động mà cười rộ lên.
Nhân sinh không có khả năng đẹp như truyện cổ tích, nhưng Alpha nguyện ý làm Bạch Tiểu Đường tin tưởng thế gian còn có tình yêu ấm áp như đồng thoại. Quả thật Omega cũng từng gặp bất hạnh, nhưng rốt cuộc vẫn là tiểu thiếu gia chưa từng gặp khổ, vào lầu hát cũng bởi vì học nhanh nhớ lâu được bà chủ yêu thích, dù không tiếp khách cũng sẽ không đói bụng bị người khác ức hiếp.
Huống chi Bạch Tiểu Đường gặp được Thường Hành rồi cũng được cưng chiều, sống còn sung sướng hơn cả lúc còn sống ở Thiệu gia, biết khổ ở chỗ nào? Rõ ràng là Omega, lại cả ngày đuổi sau mông Alpha chọc người giận, cho nên Thường Hành kể mấy đồng thoại thật có thể dọa cậu.
Đêm còn dài, có người vui mừng tự nhiên có người sầu.
Hôm sau Thường Hành đưa Bạch Tiểu Đường về chủ trạch, Omega không có ý kiến, ngoan ngoãn ngồi sô pha giúp hai anh em suy nghĩ. Kỳ thật cậu cũng không thân với Lan Tiểu Xuyên, tuy rằng nghe nói tẩu tử cũng diễn trong lầu, nhưng chưa bao giờ gặp qua, nhưng đều là Omega, cậu lại có chút hiểu cách làm của đối phương.
Thường Hành là Alpha sống dưới ánh sáng của Thường Cửu, mang mặt nạ giả bộ ăn chơi trác táng, dù cả ngày ăn chơi đàng điếm cũng không có báo chí nào cảm thấy hứng thú. Nhưng Thường Cửu thì khách, hắn là người nối nghiệp danh chính ngôn thuận của Thường gia, sau khi "vợ trước" qua đời, miễn bàn Omega, Beta cũng chưa chạm qua, hiện giờ bỗng nhiên mê mẩn con hát xuất thân thấp hèn, sao không gây sóng to gió lớn?
Bạch Tiểu Đường thường hay nghĩ, nếu ở tình cảnh tương đồng, thay mình sẽ làm thế nào, trộm rời đi giống Lan Tiểu Xuyên, hay là lưu lại đối mặt cùng Alpha? Lại nói tiếp lựa chọn thứ hai luôn có loại tư vị đồng cam cộng khổ, nhưng Bạch Tiểu Đường hiểu rõ, chỉ có người trong cuộc mới có thể cảm nhận được khổ sở.
Thường Hành nhíu mày đi tới đi lui trước sô pha, lại nhịn không được bế Omega lên đặt ở giữa hai chân, thừa dịp đại ca không chú ý nhỏ giọng thì thầm với Bạch Tiểu Đường: "Đổi là em, em sẽ chạy sao?"
"Anh không khiến người chú ý như đại ca." Bạch Tiểu Đường nhỏ giọng nói thầm, "Chúng ta dù đăng báo cũng không ai để ý."
Thường Hành buồn bực trừng mắt nhìn cậu một cái, lại khuyên anh hắn yên tâm.
"Em điều tra rồi, chuyện này Thiệu gia không ra tay." Thường Hành ôm Bạch Tiểu Đường sang một bên, thu liễm biểu tình, nghiêm túc dò hỏi, "Ca, anh ngẫm lại kĩ đi, tẩu tử có thể đi đâu, em phái người đi tìm."
Thường Cửu dựa vào trên sô pha mệt mỏi thở dài, mờ mịt lẩm bẩm tự nói: "Chắc không phải rời khỏi Thượng Hải rồi chứ? Anh đến quê em ấy tìm." Nói xong sắc mặt tối tăm ra cửa.
Bạch Tiểu Đường theo sô pha bò đến chân Thường Hành nhẹ nhàng hôn hôn mặt Alpha. Thường Hành còn đang suy tư, thất thần vớt cậu vào trong lòng: "Tiểu Đường, em giúp anh ngẫm lại, chuyện này có phải có chút kì lạ không?"
"Tẩu tử hẳn là sẽ không rời khỏi Thượng Hải." Bạch Tiểu Đường trầm ngâm một lát nói chắc nịch, "Trên người anh ấy không có nhiều tiền như vậy, chỗ khác cũng không có người thân bạn bè, rời khỏi Thượng Hải thì sống thế nào?"
"Tuy nói thế, nhưng Cửu ca không đi nhìn thì sẽ không buông." Alpha cười khổ xoa tóc, "Còn may tiểu Đường của anh sẽ không chạy."
"Nếu...... Nếu em chạy, anh làm thế nào?" Bạch Tiểu Đường thò lại gần tò mò.
"Nếu em chạy?" Thường Hành ấn gáy Omega bỗng nhiên cười khẽ một tiếng, cắn vành tai cậu gằn từng chữ một uy hiếp, "Anh đây bắt em về thao chết."
Bạch Tiểu Đường nghe vậy cả người hơi cương, xấu hổ buồn bực đẩy Thường Hành ý đồ chạy trốn, kết quả lập tức bị Alpha lôi tay kéo về trong lòng, cậu lại càng nháo càng lợi hại.
"Anh biết em ướt." Thường Hành đắc ý bóp eo cậu, "Em làm ướt quần anh, còn muốn tránh đi đâu?"
"Thường Hành, em...... Em chờ đại ca về sẽ tìm anh ấy lấy súng." Omega vừa xấu hổ lại vừa tức giận.
Thường Hành lại là lợn chết không sợ nước sôi, khó được không sờ bắp đùi Bạch Tiểu Đường, lại ôm cậu chậm rãi trêu đùa: "Em không nỡ, bởi vì em muốn được anh thao."
Lúc này Bạch Tiểu Đường không giãy nữa, che lại mông ngã vào trong lòng Thường Hành giận dỗi.
"Phun ra à?" Alpha định bắt nạt cậu, nói càng càng lộ liễu, "Quần lót ướt hết chưa?"
Lỗ tai Bạch Tiểu Đường nóng rát mà thiêu cháy, ấp úng hồi lâu, nghẹn ra câu: "Đừng giỡn, đại ca cùng tẩu tử trở về sẽ giận......"
Thường Hành thở dài, ôm Bạch Tiểu Đường hôn hôn: "Thôi, có em anh đã cảm thấy mỹ mãn, chuyện khác với anh mà nói đều không quan trọng."
Bạch Tiểu Đường cũng thở dài theo, đỡ vai Thường Hành khập khiễng dịch vào phòng ngủ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!