Chương 10: (Vô Đề)

Đại phu nói không phải hỷ mạch, cũng không phải lao lực mà bệnh.

Họ không tìm ra nguyên do, nhưng ta thì hiểu rõ.

Có lẽ là do cơn gió tuyết ngày ta rời cung hôm ấy… đã thổi thẳng vào lòng, không cách nào xua đi được.

Thân thể quá suy nhược, khiến ta chẳng phân biệt nổi đâu là tỉnh, đâu là mơ.

Rõ ràng ta nhìn thấy xuân về hoa nở, nhìn thấy đàn nhạn quay về phương Bắc lướt qua đỉnh đầu.

Ta nắm chặt chiếc còi lá khô cằn trong tay, chạy theo bóng nhạn…

Chỉ đến khi nhận ra mình đang đứng giữa trời tuyết, áo mỏng, chân trần, ta mới chợt bừng tỉnh.

Đại phu từ trong cung đến chẩn đoán, nói rằng đó là chứng bệnh ly hồn*, cần dùng huyết dược để trị liệu.

(*) Chứng bệnh ly hồn là một dạng bệnh lý về tinh thần trong y học cổ đại, thường xuất hiện trong văn học hoặc y thư truyền thống.

Bệnh này mô tả tình trạng hồn phách rời rạc, tinh thần suy yếu, mất nhận thức với thực tại, thường do chịu cú sốc tâm lý quá lớn, thương nhớ ai đó quá sâu đậm hoặc mắc bệnh nặng lâu ngày.

Trên cánh tay Mạnh Từ Quân đã không còn một chỗ nào nguyên vẹn.

Hắn vội vã hỏi đại phu:

"Bệnh này có thể chữa khỏi không?"

"Trước đây, Thái hậu cũng từng mắc chứng bệnh này, uống thuốc rồi thì khỏi hẳn."

Bàn tay đại phu thoáng khựng lại, rồi thấp giọng bổ sung:

"Nhưng hiện tại… bệ hạ cũng mắc cùng một chứng bệnh với vị cô nương này."

"Giống như nàng, bệ hạ cũng không chịu uống thuốc."

Ta tựa như một con tằm bị giam trong kén quá lâu, không còn nghe rõ lời người khác nói.

Nhưng khi nghe thấy câu ấy—bệ hạ cũng mắc bệnh, cũng không chịu uống thuốc—ta lập tức sững sờ.

Ta ngơ ngẩn nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn vào gió rét mịt mù ngoài kia.

Không hiểu sao, nước mắt cứ thế lặng lẽ tràn xuống.

Giữa tiếng gió rít gào trong trời tuyết, cơn bệnh của ta lại phát tác.

Không màng đến tiếng can ngăn của đám nha hoàn cùng Mạnh Từ Quân, ta lảo đảo đẩy cửa xông ra ngoài.

Họ lừa ta.

Ngoài trời nào có gió tuyết gì.

Không có gió, không có tuyết, thời tiết đẹp như vậy, chẳng phải rất thích hợp để đi gặp A Cảnh sao?

Vầng trăng trong vắt treo trên cao, rọi xuống một con sông nhỏ tĩnh lặng đang chảy xuôi.

A Cảnh của ta, Hoàng thượng của ta, đang đứng nơi cuối dòng sông, dịu dàng mỉm cười với ta.

Mạnh Từ Quân liều mạng giữ ta lại, nhưng bị tổ mẫu ngăn cản.

"Nếu con không để A Vũ đi, con sẽ lấy mạng của nó đấy!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!