Rèm xe vừa buông xuống, Vương thị quan liền đánh giá ta từ đầu đến chân, tấm tắc khen:
"Cô nương có tướng mạo quý giá vô song!"
Ta phất tay.
Những lời khách sáo này, ta đã nghe chán lắm rồi.
Năm đó, khi đi săn thỏ trong núi, ta vô tình cứu được Mạnh Từ Quân.
Lúc ấy, tổ mẫu hắn – một người tinh thông tướng số – đã nhìn ta rồi phán một câu chắc nịch:
"Đứa nhỏ này có tướng đại quý! Rất đại quý!"
Lúc đó, ta chỉ muốn dùng ân cứu mạng đổi lấy một vò muối mịn hoặc một xấp gấm đẹp.
Vậy mà chỉ vì một câu nói ấy, muối cũng không có, gấm cũng chẳng được.
Tổ mẫu của Mạnh gia liền định hôn sự cho ta và Mạnh Từ Quân, bảo rằng chờ ta học xong lễ nghi, chọn ngày tốt, hai người sẽ thành thân.
Ta nghĩ một lúc, cũng được, thành thân thì thành thân.
Dù sao ở Đại Trạch Hương, chẳng ai coi trọng một đứa con gái hoang dã như ta.
Mà khi phụ thân lâm chung, điều tiếc nuối nhất cũng là chưa kịp nhìn thấy ta xuất giá.
Thế nhưng Mạnh Từ Quân luôn bận rộn, chẳng có thời gian cưới ta.
Năm đầu tiên sau khi định hôn, hắn nói Hoàng thượng đang trọng dụng hắn, sao có thể để bản thân vướng bận chuyện nữ nhi?
Lời này nghe cũng hợp lý, ta gật đầu, tiếp tục chờ thêm hai năm.
Đến năm thứ ba, hắn lại bảo Hoàng hậu còn chưa được lập, thần tử sao dám thành thân trước?
Ta giận lắm, cảm thấy vị Hoàng đế này thật quá đáng. Ta đã chờ đến mức sắp trở thành gái già, vậy mà vẫn không cho Mạnh Từ Quân cưới ta?
Mãi đến sáng nay, đúng vào ngày sinh thần ta, Mạnh Từ Quân lại vội vã vào cung để chọn lễ phục cho đại điển sắc phong Hoàng hậu.
Ta muốn gây sự một chút.
Ta chống nạnh, đem liệt tổ liệt tông của Hoàng đế ra mà mắng không chừa một ai.
Nhưng Mạnh Từ Quân vốn lạnh nhạt, chỉ lười biếng liếc nhìn ta một cái, rồi trước khi ra cửa còn ném lại một câu:
"Lần này là treo cổ, nhảy sông hay bỏ nhà đi? Đừng có giở trò nữa."
"Dù có làm loạn thế nào thì trước bữa tối nhớ về ăn cơm với tổ mẫu, ta sẽ không chấp nhặt với nàng."
Nghĩ đến đây, trong lòng ta bỗng thấy tủi thân, cúi đầu xuống, vành mắt cũng đỏ lên.
"Chao ôi, sao vậy? Có phải đã lỡ nói trúng chuyện thương tâm của cô nương rồi không?" Vương thị quan vội vàng đưa cho ta một chiếc khăn tay.
Ta không muốn để ông ấy thấy bộ dạng này, liền quay đầu nhìn chùm tua rua trên rèm xe, ủ rũ đáp:
"A Vũ không buồn, A Vũ không có chuyện gì để buồn cả!"
Phì!
Mạnh Từ Quân, lần này thì khác rồi!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!