Gió đêm hè thổi vào người nóng rực, nhưng trên mặt và tay lại lạnh lẽo.
Đau buồn qua đi, xung quanh tối đen như mực khiến ta có chút sợ hãi.
Ta gắng gượng đứng dậy, khập khiễng đi về phía Trâu gia.
Mất đi hũ tiền kia, lại phải sống cuộc sống nhìn mặt người khác như ở Chu gia rồi.
Phía xa lay lắt một chút ánh đèn.
Là Trâu Dư Thanh.
Hắn cầm đèn đi tìm ta, nghe thấy tiếng động xào xạc, mừng rỡ nói:
"Là Liễu tam cô nương sao?"
Ta vội vàng lau nước mắt trên mặt muốn trốn, nhưng mắt cá chân sưng tấy lại bị vướng chân, cả người lảo đảo ngã ngồi xuống đất.
Trâu Dư Thanh ngồi xổm xuống, sợ ta không nhận tình, vội tìm một cái cớ:
"Nếu đi bộ về, cơm canh đều nguội mất."
Ta cảm thấy rất xấu hổ, cúi đầu không chịu nói.
Đột nhiên chiếc hũ đường kia được đưa đến trước mặt ta, ánh trăng chiếu vào những đồng tiền bên trong sáng lấp lánh, giống như nửa hũ sao.
Ta ngạc nhiên nâng mắt lên, lại thấy ánh mắt Trâu Dư Thanh còn sáng hơn cả sao:
"Tiền của nàng, ta đã hỏi người bán hàng rong, đi đòi về cho nàng rồi."
Thấy ta nhìn hắn, Trâu Dư Thanh ngẩn người, hắn không quen nói dối, nên vẻ mặt cũng có chút không tự nhiên:
"À đúng rồi, ta lấy đi một nửa dùng việc gấp, sau này sẽ từ từ trả lại cho nàng.
Ta đã giúp nàng đòi lại tiền rồi, chắc nàng sẽ không đến một nửa cũng không chịu cho ta mượn chứ."
Ta không ngốc, ta nhận ra tiền của mình, cũng biết hắn không thể có nhiều tiền như vậy, nên mới nói mình lấy đi một nửa.
Ta ôm hũ tiền im lặng không nói gì.
Trâu Dư Thanh cõng ta trên lưng, chậm rãi đi dưới ánh trăng.
Ta vùi đầu vào lưng hắn, giọng rầu rĩ nói:
"Chàng có biết dành dụm tiền khó khăn lắm không?"
"Biết."
"Chàng có biết ta đã nghĩ rất xấu về chàng không?"
"Biết."
"Chàng có biết ta dành dụm số tiền này, là để rời khỏi chàng, một mình sống tốt không?"
".............. Biết."
Hừ, chàng không biết, chàng chẳng biết gì cả.
Làm gì có ai biết hết những chuyện này mà vẫn còn ngốc nghếch như vậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!