Chương 1: (Vô Đề)

Thường Hỷ chặn trước kiệu hoa, không thể nhịn được mà thay chủ nhân của mình là Chu Nghiễn Lễ biện hộ:

"Mấy hôm trước, thiếu gia có hẹn với Lý chưởng quỹ của cửa hàng vải đặt mua mấy tấm gấm đỏ, còn sai người đến kinh thành, bỏ một số tiền lớn đặt mua một lượng lớn nữ nhi hồng. Này, nhìn dáng vẻ này chắc chắn là muốn cưới nương tử vào cửa rồi."

Thấy ta im lặng, Thường Hỷ kiễng chân, lại chỉ vào hũ sành đầy ắp trong lòng ta:

"Thiếu gia không phải đã nói sao, khi nào nương tử tích đầy hũ nhỏ này sẽ cưới nương tử vào cửa."

"Bây giờ gian nan đã qua, khó khăn lắm mới đầy, sao nương tử lại đột nhiên muốn đi?"

Ta nghĩ một lát, cảm thấy mình hình như có chút tùy hứng rồi.

Một năm trước, khi ta đến nương nhờ Chu gia, đúng vào giờ Chu gia đang ăn cơm.

Ta gầy gò nhỏ nhắn, trên người là bộ y phục rách rưới.

Sợ người khác khinh miệt mình, ta liếc nhìn bát cơm trên bàn, chỉ cúi đầu cẩn thận nuốt nước miếng.

Chu Nghiễn Lễ ánh mắt tràn đầy vẻ ghét bỏ, vô thức coi ta là ăn mày, sai Thường Hỷ đuổi ta đi.

Chu phụ buông đũa mắng hắn, nói rằng năm đó Chu gia chạy nạn, nếu không nhờ ân nhân cho ông nội một miếng cơm, thì đâu có Chu Nghiễn Lễ ở đây mà khinh bỉ ta.

Chu phụ nghiêm túc nói với ta rằng, nếu đã là ân tình của tổ tiên, Chu gia sẽ không quên ơn.

Nhưng nhìn vẻ mặt khinh thường của Chu Nghiễn Lễ và bộ đồ lụa đắt tiền trên người hắn, ta cũng có mấy phần do dự.................. Nếu không, nếu không thì thôi vậy, hôn sự này cứ thế bỏ qua đi, ta coi như cũng giữ được chút thể diện trước mặt Chu Nghiễn Lễ.

Nhưng ta chưa kịp mở miệng thì…

Chu Nghiễn Lễ chán ghét rời mắt, đột nhiên nhìn thấy hũ đựng đường trên bàn đã hết, liền cười nhạo nói:

"Cưới ngươi cũng được, nhưng không có chuyện mặt dày ăn uống nhờ nhà ta, còn đòi nhà ta chuẩn bị của hồi môn cho cô nương, đúng chứ?

"Ta cũng không làm khó ngươi đâu, chỉ cần ngươi tích đầy chiếc bình này, ta sẽ cưới ngươi."

"Liễu Tam cô nương không đồng ý cũng chẳng sao cả, dù sao Chu gia cũng không có kiệu hoa hay giá y cho ngươi đâu."

Ánh mắt hắn đầy chế giễu, như thể ta là một con bọ hút máu, lợi dụng hôn sự để ăn uống miễn phí ở Chu gia.

Hắn đúng là coi thường ta quá!

Ta không phải là nương tử lười biếng chỉ biết ăn không ngồi rồi.

Giặt giũ, nấu ăn, dệt chiếu, khâu giày, thêu hoa, vẽ mẫu ta đều biết.

Ta khéo tay lại chăm chỉ, có thể khiến cuộc sống của mình trở nên sung túc.

Ôm chiếc hũ nhỏ trong tay, ta nhìn thẳng vào Chu Nghiễn Lễ, nghiêm túc nói:

"Vậy thì một lời đã định."

Ta tưởng chiếc bình nhỏ như vậy, chắc chắn sẽ dễ dàng lấp đầy.

Ban đầu ta thức khuya nửa tháng, vẽ hoa thêu mẫu, làm dây kết cho người ta, tiền kiếm được rất nhanh đã lót một tầng đáy.

Nhưng lại bị Thường Hỷ lấy đi phần lớn.

Khi ta ôm chiếc bình chỉ còn ba đồng xu kêu leng keng đến hỏi Thường Hỷ, đống xu ấy lại đang nằm trên bàn của Chu Nghiễn Lễ.

Chu Nghiễn Lễ đang ở tạ đình, cùng một đám bạn rượu nghe kịch ngắm hoa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!