Lý Vi Ý từ từ đứng dậy, Trương Tĩnh Thiền nói: "Cô có ổn không? Có gì tôi có thể giúp được không?"
Lý Vi Ý khẽ nói: "Chị gái của tôi mất rồi, chị ấy mới 32 tuổi, bị người ta hại đến tan cửa nát nhà."
Tuy nhiên, người đàn ông trước mặt cô này, ngay cả cổ áo và khuy măng sét đều chỉnh tề, không hề lộ vẻ ngạc nhiên hay thương hại. Anh nghiêng ô về phía đầu cô thêm chút nữa, giọng trầm bình tĩnh: "Hãy nén bi thương"
Như thể anh đã chứng kiến đủ nỗi khổ trên nhân gian, còn cô chỉ là một trong số đó.
Nước mắt Lý Vi Ý lại trào ra, cô cúi đầu dùng tay áo lau đi.
Người đàn ông bên cạnh vẫn không lên tiếng, chỉ giữ chiếc ô vững vàng trên đầu hai người.
Tiếng khóc của Lý Vi Ý dần dịu đi, cô nói: "Cảm ơn anh."
Giọng Trương Tĩnh Thiền nhạt nhòa tựa như khói sương: "Cô khóc đủ chưa?"
Lý Vi Ý gật đầu.
"Cô có người thân hay bạn bè ở Tương Thành không? Có thể liên lạc với họ để đón cô không?" Trương Tĩnh Thiền nhìn sắc mặt cô, lại nói, "Bây giờ mưa to, e là không bắt được xe, nếu cô tin tưởng, nói cho tôi biết địa chỉ, tôi lái xe đưa cô về."
Lý Vi Ý quả thật không còn cách nào khác, lúc này tàu điện ngầm và xe buýt đều dừng hoạt động, cô khẽ nói: "Cảm ơn anh, Tổng giám đốc Trương." Rồi báo địa chỉ.
Trương Tĩnh Thiền nhìn cô một cái.
Lý Vi Ý: "Tôi là kế toán của chi nhánh tập đoàn Mộc Thần, lần trước tôi đã thấy anh ở trụ sở chính, nghe đồng nghiệp nhắc đến tên anh."
Trương Tĩnh Thiền cười, Lý Vi Ý cảm thấy trong nụ cười đó có chút tự giễu, nhưng cũng khiến cho người khác cảm giác được anh không hề quan tâm, ngay cả khi biết người khác bàn tán ngay sau lưng mình.
Hai người đi về phía bãi đỗ xe.
"Tôi tên là Lý Vi Ý." Lý Vi Ý khẽ nói.
Anh không nói gì.
May mắn là chiếc ô đen đủ lớn, ngay cả khi hai người xa lạ cùng che chung chiếc ô, cũng có khoảng cách vừa đủ, không tạo cảm giác quá ngượng ngùng.
Tâm trạng của Lý Vi Ý dần ổn định hơn, gió mưa lạnh từ phía mép ô thổi vào, khiến đầu cô trở nên trống rỗng và lạnh lẽo. Còn người đàn ông bên cạnh, dù trong trong thời tiết khắc nghiệt như vậy, mỗi bước đi của anh rất từ tốn, lưng luôn thẳng tắp.
Lý Vi Ý hỏi: "Anh… tại sao lại giúp tôi?"
So với Lý Vi Ý, anh quả thực là một người ở thế giới khác, dù đang nợ nần nhưng những người anh gặp cũng đều ở cấp bậc cao của tập đoàn cô. Hơn nữa, trông anh cũng không giống người thích can thiệp vào chuyện người khác.
Trương Tĩnh Thiền nhìn về phía trước, miệng khẽ cử động: "Có lẽ là vì… hôm nay tôi cũng mất đi người thân."
Lý Vi Ý cảm thấy chấn động trong lòng hỏi: "Anh… đã mất đi ai?"
"Bố tôi. Nếu cô đã từng nghe nói về tôi, thì chắc cũng biết về ông ấy. Sáng nay ông ấy qua đời, uống một chai thuốc trừ sâu, không cứu được. Nhưng cô nhìn xem, tối nay tôi vẫn đi tiệc xã giao với các lãnh đạo bên phía đầu tư để đàm phán hợp tác,… " Anh vẫn không chút biểu cảm, khuôn mặt đó dưới ánh đèn đường hiện lên rất rõ ràng, đường nét cổ chìm dưới cổ áo vest thẳng tắp, yết hầu khẽ chuyển động.
Trái tim của Lý Vi Ý trong lòng dâng lên nỗi đau xót đồng cảm, dù anh không nói một lời buồn bã nào.
"Hãy nén bi thương." Cô nói.
"Mọi người đều còn sống." Trương Tĩnh Thiền chậm rãi nói, "Ông ấy nợ rất nhiều, ngân hàng, đối tác, nhân viên, họ hàng… Năm đó ông ấy tách ra khỏi mọi người ra, một mình gánh hết nợ nần. Bây giờ mọi người đều còn sống, chủ nợ, đối thủ, những quản lý cấp cao cùng vay tiền với ông ấy năm xưa – có người sau đó tham ô phạm pháp đi tù, ba ngày trước mới ra khỏi tù. Ông ấy còn có lòng cho người ta một nghìn; cũng có người đã trở thành tỷ phú.
Giờ đây, chỉ có mình ông ấy chết, có lẽ cũng là đáng đời."
Lý Vi Ý không ngờ anh lại nói điều này với cô. Hoặc có lẽ, vì đêm mưa này thật sự lạnh đến thấu xương; hoặc có lẽ vì trên con đường này, chỉ có hai người họ mà thôi.
"Vậy anh… anh có tiếp tục trả số nợ còn lại thay ông ấy không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!