"Thời gian phá sản thanh lí tập đoàn Phúc Minh muộn hơn 16 ngày so với lần trước. Và bố của tôi tự sát sớm hơn 10 ngày. Nếu người này có liên quan với Phúc Minh, liên quan đến bố tôi, thì thời gian hắn ta ra tay có khả năng cũng bị ảnh hưởng."
Lý Vi Ý: Có khả năng!
"Em có còn nhớ lần đầu tiên em xuyên không, ngày phá sản của Phúc Minh, và ngày bố tôi tự sát, có thay đổi đổi gì không? Lý Vi Ý ngẫm nghĩ một lúc, hai mắt bỗng sáng lên:"Tôi nhớ ra rồi! Thời gian bố anh… không thay đổi, nhưng lúc đầu tôi xem tin tức là ngày 8 tháng 12 năm 2014, sớm hơn lần thứ 2 là hai ngày!
Mặc dù lần đó, tôi vẫn chưa kịp nói với bố anh điều gì, nhưng cũng có thể là do hiệu ứng cánh bướm tác động lên, làm thay đổi lịch sử.
(#Asari: T viết lại các mốc thời gian Phúc Minh phá sản trong các kiếp:
– 8 tháng 12 năm 2014
-10 tháng 12 năm 2014
– 27 tháng 12 năm 2014)
Trương Tĩnh Thiền nói: "Càng gần hơn một bước với phỏng đoán, nếu người này có liên quan chặt chẽ với tập đoàn Phúc Minh, chẳng hạn như hắn ta là nhân viên của Phúc Minh. Vậy thì ngày mà tập đoàn phá sản sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến cuộc đời của hắn.
Trong lòng Lý Vi Ý chấn động.
Trương Tĩnh Thiền một tay chống lên mặt đấy rồi rời khỏi xô pha, cũng ngồi khoanh chân bên cạnh cô và nói:
"Thực ra tôi vẫn luôn hoài nghi, em nói ở lần đầu tiên xuyên không, tôi không thể tỉnh lại. Có lẽ ở lần đó, tôi đã chết trong vụ tai nạn ô tô."
Tim Lý Vi Ý đập mạnh, bỗng nhiên có cảm giác rùng mình, cô phủ định trong vô thức:
"Không thể nào, sao anh lại chết! Tuyệt đối không có khả năng! Không chừng anh chỉ là hôn mê tạm thời, đúng vậy… dù sao thì hiện tại chúng ta vẫn sống nguyên vẹn là được rồi!"
Trương Tĩnh Thiền hơi cong lưng, chiếc áo sơ mi trắng làm nổi bật đường nét xương bả vai của anh, đôi mắt đen láy chăm chú nhìn cô.
Lý Vi Ý ngoảnh mặt ra hướng khác:
"Vậy… vòng lặp này đến bao giờ mới kết thúc?"
"Tôi nghĩ chỉ cần chúng ta ngăn chặn thành công vụ tai nạn ô tô, vòng lặp sẽ kết thúc."
Lý Vi Ý lại thở dài, hóa ra vượt được một ải, lại có thêm một ải khác. Nhưng ít ra thì đã tìm được mục đích.
Manh mối ngày càng nhiều, nhưng hai người họ lại chưa thể suy luận được ra.
Lý Vi Ý nhìn thời gian, đã là 1 giờ 30 sáng rồi, cô đứng dây nói:
"Vậy tôi… về nhà đây."
Trương Tĩnh Thiền ngẩng đầu:
"Hay là em qua đêm ở đây?"
Trong lòng Lý Vi Ý hoảng hốt, anh lại nói:
"Vẫn còn phòng dành cho khách."
Không hiểu tại sao cả hai người đều im lặng một lúc, anh cũng đứng lên, Lý Vi Ý cúi đầu nhìn đôi vớ, dép đi trong nhà đã sớm bị cô đá văng đi từ lúc nào rồi.
Cô vừa đi dép vừa nói:
"Thôi, không có khăn mặt cũng không có quần áo thay, tôi bức bối lắm."
Trương Tĩnh Thiền cầm áo khoác: Vậy tôi đưa em về.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!