Chương 40: Ước mơ của cô (1)

Ngày thứ ba trong lần xuyên không thứ 2 của Lý Vi Ý vô cùng bình yên, bởi vì cô và Trương Tĩnh Thiền đều phải trở lại trường học.

5 giờ hơn chiều, Trương Tĩnh Thiền gọi điện thoại bảo cô đi đến quán cà phê.

Lúc này quán cà phê không đông người, Trương Tĩnh Thiền mặc bộ đồng phục, tay áo xắn đến khuỷu tay, ngồi dạng hai chân. Lý Vi Ý nhìn dáng vẻ anh mà suýt chút nữa cung kính cúi đầu gọi to "Chị đại".

Trương Tĩnh Thiền nói: "Cô ngồi ở bàn sau bình phong đi, tôi đã hẹn bố mẹ cô, bọn họ sắp đến rồi."

"Đặc biệt hẹn ra đây nói chuyện sao?"

"Cô không muốn nghe sao?"

Đương nhiên là muốn rồi. Lý Vi Ý nở nụ cười nịnh nọt: "Sếp Trương suy nghĩ thật chu đáo."

Trương Tĩnh Thiền đặt một tay lên bàn và móc ngón trỏ.

Lý Vi Ý ngoan ngoãn nghiêng người tiến lại gần.

Vẻ mắt Trương Tĩnh Thiền rất bình tĩnh, anh giơ khớp ngón trỏ lên gõ vào trán cô một cái không nặng, không nhẹ cũng không đau.

Lý Vi Ý che trán lại: "Anh làm gì đấy?"

Trương Tĩnh Thiền giống như mình chẳng làm chuyện gì, tiếp tục uống trà cũng không giải thích.

Lý Vi Ý cảm thấy, con người anh thực ra hơi khác với những gì cô tưởng tượng trước đó.

Không lâu sau, bố mẹ Lý đi vào quán cà phê. Có bình phong che nên bọn họ chỉ nhìn thấy một mình con gái.

Bố mẹ Lý rất bối rối: "Vi Ý, sao lại gọi bố mẹ đến đây? Con không phải học tiết tự học buổi tối sao?"

Trương Tĩnh Thiền: "Ngày mai là kì thi tháng, con được nghỉ sớm, không học buổi tối. Con có vài lời rất quan trọng muốn nói với bố mẹ, liên quan đến cuộc đời và tương lai của con."

Bố mẹ Lý lộ rõ vẻ lo lắng.

Phản ứng của họ khiến giọng điệu của Trương Tĩnh Thiền mềm mỏng hơn chút, anh nói: "Những năm qua, bố mẹ đã nuôi nấng chăm lo cho con, cho con môi trường sống và học tập tốt. Con cũng luôn cố gắng, muốn thi đỗ trường đại học tốt, để không phụ sự mong đợi của bố mẹ. Nhưng con vẫn luôn suy đi tính lại, con đường nào tốt hơn, phù hợp với bản thân mình."

Bố mẹ Lý: "…"

Hả, đứa con gái mọi khi vẫn cà lơ cà phất, hôm nay bỗng nhiên chín chắn trưởng thành giống như đổi một bộ não khác vậy.

Mẹ Lý: "Con gái, con làm sao vậy? Có phải không khỏe ở chỗ nào không?"

Bố Lý: "Con gặp phải chuyện gì khó khăn à? Bố mẹ chỉ hi vọng con thi đỗ vào một trường đại học tốt, sau này tìm được một công việc tốt, con… không cần phải nghĩ đông nghĩ tây tự tạo áp lực cho mình."

Trương Tĩnh Thiền: "…"

Bình thường trong những cuộc trò chuyện có tính lý trí và hệ thống như này, anh không thích bị cắt ngang lời. Anh không để ý đến câu hỏi lạc đề này của hai người, anh chống mu bàn tay dưới chiếc cằm mềm mại, đôi mắt đen láy bình tĩnh, tiếp tục nói theo tiết tấu của mình: "Bố mẹ biết hiện nay tiền lương bình quân của một sinh viên tốt nghiệp chính quy là bao nhiêu không?"

"Bao nhiêu?"

"4 nghìn đến 6 nghìn tệ."

Bố mẹ Lý nhìn nhau, thấp hơn một chút so với họ mong đợi, nhưng cũng là khá ổn.

"Đối với những người trẻ thông thường, tương lai chỉ có một vài con đường. Con người con không có hoài bão, tính cách mềm yếu, vì vậy khả năng khởi nghiệp bị loại bỏ."

Lý Vi Ý nhỏ giọng "chẹp" một tiếng.

Anh nói tiếp: "Con đường thứ hai của con: Đi làm thuê. Mỗi ngày đi sớm về muộn, áp lực lớn, tăng ca, thức đêm, nghe nói bây giờ có rất nhiều người trẻ tuổi bị đột tử, lại còn bị ung thư. Con không muốn trải qua cuộc sống chất lượng thấp như thế. Mà vẻ ngoài của con còn đáng yêu, xinh xắn và yếu đuối, rất dễ phải chịu quy tắc ngầm ở nơi công sở."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!