Bầu trời đã tối đen, bố anh sau khi uống thuốc thì đi ngủ, Chung Nghị mới nhớ ra mình vẫn chưa ăn cơm, anh đi ra ngoài cửa, trong vô thức đã đi đến con đường nhỏ trước nhà Lý.
Người nhà Lý vẫn chưa ai về, đèn nhà tối om.
Chung Nghị tự cười nhạo mình, anh vừa quay người định rời đi thì nhìn thấy một bóng dáng mảnh khảnh quen thuộc, tay xách một bao gạo nặng, từ phía đầu con đường đi tới.
Hai người đứng bất động nhìn nhau từ xa.
Ngay giây sau, Chung Nghị bước nhanh tới, cầm lấy bao gạo lớn trong tay cô, im lặng đi về phía cửa nhà Lý. Lý Hiểu Ý tỉnh táo lại, gương mặt đã đỏ bừng, cô nói:
"Không, không cần đâu, tôi tự cầm được!"
Chung Nghị trầm giọng đáp:
"Đều là hàng xóm với nhau khách sáo làm gì, bao gạo 10 cân em nhấc nổi không?"
Tôi nhấc được!
Vừa nói dứt miệng, hai người đều im lặng, không hẹn mà cùng nhau nhớ đến vài năm trước lúc còn bên nhau, đi đến đâu cũng đều là anh xách hết đồ, còn cô luôn tung tăng tay không. Đó cũng là khoảng thời gian duy nhất Lý Hiểu Ý được nuông chiều trong suốt cuộc đời.
Ngoài những lúc đó ra, cô là đứa con gái ngoan ngoãn nghe lời, là chị cả chịu thương chịu khó, là nhân viên phục vụ cần cù chăm chỉ, luôn là cô chăm sóc người khác. Còn Chu Chí Hạo là người rất qua loa đại khái, chưa từng cẩn thận quan tâm đến cô.
Đi đến trước cửa, Chung Nghị đặt bao gạo xuống, tránh sang một bên. Lý Hiểu Ý không dám nhìn vào mặt anh, cô cúi đầu luống cuống tay chân tìm chìa khóa mở cửa nhà, thì nghe thấy giọng trầm khàn của anh:
"Em những năm qua sống tốt không?"
Khá… tốt.
Lý Hiểu Ý gượng cười, Anh thì sao?
"Em hi vọng tôi sống tốt hay không tốt?"
Lý Hiểu Ý ngừng động tác, lại không dám hỏi thêm, cô mở cửa rồi xách bao gạo đi vào trong. Chung Nghị không nói câu nào, nắm lấy cánh tay cô, cô rút khỏi tay anh như bị phỏng rồi đóng sầm cánh cửa lại.
Chung Nghị đứng đó một lúc, ngẩng đầu thở dài rồi bước ra ngoài.
Vừa đi vài bước thì chuông điện thoại kêu. Hôm nay anh đã trao đổi số điện thoại với Trương Tĩnh Thiền và Lý Vi Ý, anh lập tức nghe máy: Vi Ý, có chuyện gì?
Trương Tĩnh Thiền ở đầu dây kia nói:
"Anh cầm theo căn cước công dân, sắp xếp hành lý đơn giản cho 1,2 ngày, rồi bắt xe đến sân bay. Bọn em có việc gấp cần đi Thượng Hải, anh cũng đi cùng đi. Bên đó có khu thương mại mới nổi, anh đi tìm hiểu xem có cơ hội gì không."
…Bây giờ sao?
"Đúng vậy, Lý Hiểu Ý cũng đi."
"Được, anh lập tức sắp xếp hành lý."
Không lâu sau, Lý Hiểu Ý cũng nhận được cuộc điện thoại từ em gái, cô rất ngạc nhiên:
"Cuộc thi Sinh học? Sao mà lại đột ngột như thế?"
Trương Tĩnh Thiền ở đầu dây bên kia còn cười một tiếng, anh không thể ngờ mới xuyên không quay về được một ngày, đã nói những câu dối trá mà cả đời trước chưa từng nói.
Anh nhìn Lý Vi Ý ngồi bên cạnh với khuôn mặt vô tư đã luyện thành thói quen, não bỗng nhiên vụt qua 4 chữ gần mực thì đen.
Anh lưu loát trả lời điện thoại:
"… Vốn dĩ không phải là em, người ban đầu chọn đi Thượng Hải bỗng nhiên bị bệnh, trường hợp khẩn cấp cần em đi thay thế. Phía bên tổ chức sẽ chi tiền vé và khách sạn, bố mẹ không thể rời cửa hàng, chị nghỉ phép đi cùng em, nhớ mang theo căn cước công dân của cả hai chị em."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!