Chương 26: Thiếu nữ dũng mãnh (2)

Trương Tĩnh Thiền nhìn Lê Duẫn Mặc vui mừng gọi xe đi, anh ngồi vào vị trí lái xe, Lý Vi Ý đưa điện thoại và sim cho anh. Trương Tĩnh Thiền vừa lắp sim vào điện thoại vừa hỏi: "Chị dâu?"

Lý Vi Ý: "Ặc… kế tạm thời kế tạm thời thôi, nếu không thì tôi lấy đâu ra cớ để đi gặp học sinh cấp ba như anh?"

"Dù là 8 năm trước hay 8 năm sau,  cô đều dùng chiêu này." Trương Tĩnh Thiền khởi động xe.

"Dễ dùng." Lý Vi Ý cây ngay không sợ chết đứng, "Nếu không thì hai người chúng ta có quăng tám sào cũng không tới.*"

(*: không liên quan; không quen biết; không có quan hệ thân thích; quăng tám sào cũng không tới.)

Trương Tĩnh Thiền liếc nhìn cô, không nói.

Nhưng có Trương Tĩnh Thiền cùng quay về, Lý Vi Ý vẫn rất vui vì cô không còn phải một thân một mình nữa. Tuy nhiên, cô nghĩ đến chuyện xảy ra trước khi xuyên không, lòng Lý Vi Ý chùng xuống, nói: "Chúng ta lúc ở năm 2022… đều bị tai nạn giao thông?"

"Ừ."

"Chẳng lẽ là nhằm vào chúng ta sao?"

"Chắc là không."

"Vậy… chúng ta ở năm 2022 còn sống không?"

Trương Tĩnh Thiền nắm chặt vô lăng, nhìn về phía trước, anh trả lời: "Ba ngày sau chúng ta sẽ có câu trả lời."

"Đúng vậy! Đã đến được đây thì phải chấp nhận, sếp Trương, đi thôi!"

Bụng của Lý Vi Ý đột nhiên kêu to hai tiếng. Cô ngượng ngùng sờ bụng, nói: "Không sao, không đói lắm, làm việc chính trước."

Trương Tĩnh Thiền cúi đầu, nhìn đồng hồ màu hồng nhạt trên cổ tay mảnh khảnh, anh nhíu mày, trong lòng nghĩ biết vậy lúc trước nên bảo cô đi mua thêm chiếc đồng hồ nam. Đã là 12 giờ rưỡi rồi, anh đỗ xe trước cửa một nhà hàng: "Ăn trước đã, vừa ăn vừa bàn chuyện."

Hai người bước vào nhà hàng, Trương Tĩnh Thiền mặc bộ đồng phục cấp ba ở đằng trước bước lớn đi vào, Lý Vi Ý 1m8 bước nhỏ nhẹ nhàng theo sau.

Nhân viên phục vụ đón tiếp họ, Trương Tĩnh Thiền lời ít ý nhiều: "Tôi muốn một phòng riêng, yên tĩnh chút."

Nhân viên phục vụ: "…Vâng, xin hỏi cô đi mấy người?"

"Hai người." Trương Tĩnh Thiền hất cằm về phía Lý Vi Ý sau lưng.

Lý Vi Ý theo bản năng nở nụ cười rạng rỡ với họ, khuôn mặt nhân viên phục vụ trẻ tuổi đỏ lên. Trương Tĩnh Thiền nhìn thấy nụ cười cũng sững sờ.

Hai người ngồi trong phòng riêng, Trương Tĩnh Thiền đưa thực đơn cho Lý Vi Ý, Lý Vi Ý nói: "Anh chọn món đi, tôi ăn gì cũng được." Trương Tĩnh Thiền cũng không từ chối, hỏi Lý Vi Ý có kiêng món gì không, rồi nhanh chóng gọi 3 món và 1 bát canh.

Lý Vi Ý lúc này mới có thể quan sát kỹ anh.

Đây là một cảm giác rất kì quái, dù khuôn mặt y hệt, nhưng dáng vẻ khí chất của "cô ấy" khác biệt một trời một vực so với cô.

Lúc "cô ấy" gọi món ngồi dựa thoải mái vào ghế, giọng nói bình thản, giọng điệu trầm thấp mang theo sức quyến rũ khó tả. Gọi món xong, "cô ấy" đóng menu lại, nhẹ nhàng đặt vào góc bàn, rồi lại đặt tay lên bàn.

Sau đó, Trương Tĩnh Thiền ngẩng đầu lên nhìn cô, ánh mắt sáng như tia điện.

Lý Vi Ý đang vừa nhìn lén vừa uống nước, suýt chút nữa bị sặc, khuôn mặt cũng đỏ lên.

Trương Tĩnh Thiền cuối cùng cũng nhăn đôi lông mày đen thanh tú đó lại, nói: "Cô có thể …"

Lý Vi Ý còn đang cắn mép cốc, ngơ ngác nhìn anh, mờ mịt đáp: "Hả?"

Trương Tĩnh Thiền ngừng lại, quay đầu đi, cười rồi thở dài: "Thôi bỏ đi, không có gì."

Lý Vi Ý hỏi: "Ừ, vậy chúng ta bắt đầu từ đâu?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!