Cô cứ thế ngồi đợi hơn một tiếng, ngoài việc có nhân viên thỉnh thoảng đi lại ra, cô hoàn toàn không thấy bóng dáng của Trương Tĩnh Thiền. Lý Vi Ý đợi đến khát khô cả lưỡi, mặt dày đi xin nhân viên lễ tân chai nước.
Trong lúc đó, lễ tân còn lịch sự đuổi khéo:
"Nếu cô không có việc gì, xin vui lòng rời đi, đừng ngồi ở sảnh công ty chúng tôi lâu như vậy."
Lý Vi Ý nói:
"Tôi sẽ không đi nếu không gặp được anh ấy, cô cứ kệ tôi."
Rồi lại tiếp tục đợi hơn nửa tiếng nữa, một chiếc xe dừng trước cửa, một thanh niên đầu đinh mặc vest nhanh chóng đi vào.
Lý Vi Ý lập tức chạy đến chặn người đó lại: Lê Duẫn Mặc!
Nhân viên lễ tân cũng chạy đến, nhanh chóng giải thích:
"Sếp Lê, cô Lý này nhất quyết muốn gặp sếp Trương, nhưng thư ký nói không có hẹn trước, cô ấy đã ngồi ở đại sảnh một tiếng rưỡi, mãi không rời đi."
Lý Vi Ý nhìn qua nhân viên lễ tân, cô thầm nghĩ, công ty của Trương Tĩnh Thiền thậm chí cả nhân viên lễ tân cũng khá giỏi, xử lý rất linh hoạt không mềm mỏng, không cứng rắn.
Lê Duẫn Mặc nhíu mày, nhìn Lý Vĩ Ý, không nhận ra cô:
"Cô tìm sếp Trương có việc gì?"
Đối với Lý Vi Ý mà nói, hình ảnh mái tóc bồng bềnh trẻ trung của Lê Duẫn Mặc hôm qua vẫn còn trước mắt, hôm nay đã trở thành người đàn ông trưởng thành năng động, đôi mắt vẫn trong veo như trước, điều này khiến Lý Vĩ Ý cảm thấy quen thuộc khó tả.
"Tôi tên là Lý Vi Ý, tám năm trước, tôi bị đuối nước, là Trương Tĩnh Thiền đã cứu tôi. Sau đó anh ấy còn đưa cậu đi thăm tôi, anh ấy còn muốn tới nhà tôi, cậu có nhớ không?"
Lê Duẫn Mặc ngạc nhiên mở to mắt, rồi nhanh chóng lấy lại vẻ điềm tĩnh, nói:
"Cũng có ấn tượng, đó đều là chuyện của nhiều năm trước rồi. Sau đó chúng tôi không gặp cô lại lần nào, đột nhiên cô tới tìm anh ấy có chuyện gì?"
Lý Vi Ý nghĩ, phòng bị của cậu cũng khá mạnh, cuối cùng cũng trưởng thành rồi.
"Một chuyện rất quan trọng, cậu có thể dẫn tôi lên gặp anh ấy được không?"
Lê Duẫn Mặc nhìn nhân viên lễ tân, cô nhân viên khẽ lắc đầu. Lê Duẫn Mặc hiểu ra, Lý Vi Ý cũng hiểu ra, là Trương Tĩnh Thiền không muốn gặp cô.
Lê Duẫn Mặc lãnh đạm nói:
"Lịch trình của sếp Trương do thư ký sắp xếp, tôi không giúp được cô." Cậu quay người rời đi, Lý Vi Ý nắm chặt lấy cánh tay cậu, nhỏ giọng nói:
"Lê Duẫn Mặc, việc này liên quan đến mạng người! Cậu dẫn tôi lên, chỉ nói đúng vài câu thôi, làm ơn! Tôi biết cậu là người tốt."
Tuy nhiên Lê Duẫn Mặc nghe đến hai chữ mạng người, bị dọa sợ, đôi mắt nhìn chằm chằm vào bụng cô, nhanh chóng rút cánh tay ra, nói:
"Cô đừng có nói linh tinh! Không thể nào… bao nhiêu năm như thế anh ấy… Chuyện của anh Thiền tôi không quản nổi, cô đừng tìm tôi!"
Lý Vi Ý lập tức đặt một tay đỡ lưng, một tay đặt lên bụng, nói: "Lê Duẫn Mặc, cậu đứng lại cho tôi! Chẳng lẽ cậu còn không rõ sao, năm đó tôi là người trong lòng của Trương Tĩnh Thiền! Sau này cậu đã từng thấy anh ấy quan tâm đến ai khác như vậy chưa?
Tối hôm qua anh ấy còn lái xe chở tôi về nhà, coi chiếc áo khoác Zegna đắt tiền giống như cái giẻ lau che mưa cho tôi, rồi còn đưa tôi dùng chiếc chăn màu vàng của mẹ anh ấy trên xe nữa. Những chuyện này tôi có bịa được ra không? Trương Tĩnh Thiền còn nói Lê Duẫn Mặc là người hiểu lòng anh ấy nhất.
Bây giờ anh ấy không tự vượt qua được chính mình, không chịu gặp tôi, cậu là người duy nhất hiểu anh ấy. Bây giờ cậu sẽ mặc kệ tôi ngồi ở đây, hay là dẫn tôi lên gặp anh ấy?"
Lê Duẫn Mặc kinh hãi.
Người hiểu lòng anh nhất là Lê Duẫn Mặc.
Lời này, Trương Tĩnh Thiền chỉ nói đúng một lần, chỉ nói với một mình cậu. Sau này, nhà Trương xảy ra chuyện, anh Thiền chưa từng nhắc thêm lần nào nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!