Đứng ngay tại trong căn phòng của mình ở năm 2022, cảm giác của Lý Vi Ý vừa chân thực lại vừa không chân thực. Nhưng cô không muốn quay về sớm như vậy.
Lồng ngực Lý Vi Ý đập mạnh, bởi vì cô nhận ra trong ký ức mình xuất có thêm một chuyện – vào mùa đông năm lớp 11, cô đã bị rơi xuống nước và hôn mê ba ngày trong bệnh viện. Mẹ cô còn nhắc đến người cứu cô là A Thiền, nhưng người đó chưa từng xuất hiện lại, khiến bố mẹ cô cảm thấy khá buồn.
Cô nhớ rõ ràng trước đây chưa từng xảy ra chuyện này, chỉ có việc bị rơi xuống nước, không bị hôn mê, càng không có A Thiền. Nhưng bây giờ, cô lại nhớ rất rõ sự việc này, đây là một cảm giác rất kỳ lạ, như là bạn có hai ký ức về một sự kiện, mà ký ức đằng sau đang đè lấp lên ký ức phía trước.
Ký ức về chị gái vẫn không hề thay đổi: Chị gái kết hôn với Chu Chí Hạo, sinh con, cãi nhau, bạo hành gia đình… Lòng Lý Vi Ý chùng xuống, cô nhìn đồng hồ, là 6 giờ 40 phút sáng, cô nhìn chằm chằm điện thoại một lúc, rồi nhấn nút gọi điện thoại
Chị gái đã tắt máy.
Nếu mọi thứ không thay đổi, thì chị gái đã nhảy lầu từ hôm qua. Điện thoại của người chết không thể tự nhấc máy.
Lý Vị Ý nghẹn ngào, cô tiếp tục gọi điện cho bố mẹ, nhưng không ai nhấc máy. Cô nghĩ rằng họ chắc đang lao lực lo hậu sự cho người thân đã mất. Cô lập tức lấy thẻ căn cước, chạy đến bến xe.
Cô nhớ hôm qua mình đã mua vé xe lúc 8 giờ sáng để về nhà.
—
Đã bắt đầu bước vào mùa xuân, nên rất đông người ở bến xe. Lý Vị Ý cầm thẻ căn cước, quẹt thẻ mấy lần ở máy tự động lấy vé, đều hiển thị không có đặt vé. Cô ấy chạy đến quầy bán vé hỏi, nhân viên bán vé khẳng định chưa đặt vé.
Lý Vi Ý nhớ rõ rằng cô hôm qua đã thanh toán mua vé, trong lòng nghĩ có thể là bị lỗi hệ thống, nhưng cô không có thời gian để đôi co với nhân viên bán vé, chỉ yêu cầu mua thêm một vé.
Nhưng vé lúc 8 giờ đã bán hết, chỉ còn vé lúc 9 giờ rưỡi.
Lý Vị Ý đi đến một góc ở trạm xe buýt tìm một cái bục ngồi xuống, im lặng đợi đến 9 rưỡi, trong lúc đó chị Chu gọi điện đến, hỏi cô tại sao không đi làm, cô nói đại là mình không khỏe nên xin nghỉ ốm.
Chặng đường đi về nhà hết 2 tiếng, cô lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ. Đến 11 giờ, bố gọi lại cho cô:
"Vi Ý à, sao sáng sớm đã gọi điện cho bố mẹ, có chuyện gì vậy? Bố mẹ đã đi tập thể dục lúc sáng sớm không mang điện thoại, còn đi siêu thị mua rau nữa, giờ bố mới thấy có điện thoại con gọi tới."
Lý Vi Ý: Tập thể dục ạ?
"Ừ, không phải ngày nào bố mẹ đều đi tập thể dục sao?"
Lý Vị Ý cảm thấy có gì đó không ổn, một sự thật mà cô luôn bỏ qua sắp trở nên rõ ràng. Cô hỏi: Chị con… ở đâu?
"Hiểu Ý sáng sớm đã đưa Nữu Nữu qua đây, còn mang theo một vali, nói là mấy ngày này phải đi công việc ở ngoài với Chí Hạo. Nữu Nữu lại đây, nói chuyện với dì nhỏ này."
Lý Vi Ý thấy não mình như muốn nổ tung, cô hốt hoảng:
"Báo cảnh sát ngay, lập tức đến nhà chị! Chị ấy muốn giết Chu Chí Hạo, chị ấy muốn tự tử!"
Hả?
"Nhanh lên bố! Chậm hơn thì không kịp nữa!"
Sau khi cô tắt điện thoại, tất cả mọi người ngồi trên xe đều nhìn Lý Vi Ý, nhưng cô ấy như người mất hồn nhìn về phía trước. Sau khi tỉnh dậy lúc sáng sớm, cô ngay lập tức cho rằng bản thân đã trở về sau hôm chị gái mất, tức là ngày thứ hai sau khi xuyên không.
Vì vậy, dù sáng sớm đã nhìn vào lịch, nhưng cô không kịp phản ứng.
Cô đã quay lại cùng một ngày, lặp lại cùng một ngày. Có nghĩa là mọi thứ vẫn chưa xảy ra, chị gái vẫn chưa chết, cô vẫn chưa bị sa thải, vậy nên trạm xe buýt không có thông tin đặt vé của cô.
Vốn dĩ ban đầu tối nay cô vẫn ở lại Tương Thành, gặp Trương Tĩnh Thành lúc trời mưa tại bờ sông.
Trong lòng Lý Vi Ý như có một tia sáng lóe lên.
Cô cúi đầu nhìn điện thoại, còn nửa tiếng nữa, mới đến được nhà cô ở thành phố Thần
—
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!