Trương Tĩnh Thiền hầu như chưa từng say rượu, vì anh không muốn để bản thân mất lý trí trong bất kỳ trường hợp nào.
Tuy nhiên hôm nay, anh đã say rượu.
Không biết từ lúc nào, mọi thứ trước mắt đã không còn nhìn rõ nữa, chỉ nhớ có đôi bàn tay quen thuộc dìu mình từ đầu đến cuối, ngửi thấy mùi hương trên người cô, trái tim anh cảm thấy dần yên bình.
Phòng tân hôn được bố trí trong căn vila sâu trong khách sạn, Trương Tĩnh Thiền được dìu nằm lên giường.
Anh cứ thế ngủ mê man, sau đó xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, có người lấy khăn ấm lau mặt cho anh. Anh nắm lấy tay người đó, gọi: Vi Ý.
Lý Vi Ý đáp:
"Không ngờ anh cũng có lúc say rượu."
Anh muốn mở mắt nhưng không mở được: Anh không say.
Anh nghe thấy tiếng cô cười khẽ trong mơ hồ, vì thế anh nhắm mắt, cũng cười theo.
Lau xong mặt, rồi đến tay, cà vạt áo sơ mi cũng được người ta cởi ra cho, chiếc chăn mềm mại được đắp lên người anh. Sau đó có người cởi giày và tất của anh, đôi chân anh được ngâm trong nước ấm, cảm giác vô cùng thoải mái.
Trương Tĩnh Thiền mở hé mắt, nhìn thấy mơ hồ một bóng người đang ngồi xổm dưới đất, anh hỏi: Em không giận chứ?
Lý Vi Ý lấy khăn nhẹ nhàng lau khô chân anh:
"Sao anh lại hỏi thế?"
"Không giận… sao em lại rửa chân cho anh? Anh chưa từng có đãi ngộ như vậy."
Lý Vi Ý suýt lấy khăn lau chân ném lên mặt anh:
"Em chỉ là không thể chấp nhận anh nằm trên giường mà không rửa chân thôi!"
Anh nhắm mắt cười sâu xa, một tay ôm chặt lấy cô, muốn hôn nhưng cứ hôn lệch chỗ. Lý Vi Ý tức chết đi được, cô còn phải đi thay quần áo tắm rửa, nhưng lại bị anh đè lên giường dày vò, cuối cùng cũng thoát ra được, cô tức giận nói:
"Chết tiệt, ghét mấy con ma men quá đi, không ngờ anh say rượu cũng có bộ dạng thế này."
Người đàn ông say mèm nhưng vẫn kiên định nói:
"Anh chưa bao giờ say rượu, hãy tin khả năng tự chủ của anh."
Lý Vi Ý: …
Một lúc sau, Trương Tĩnh Thiền ngủ thiếp đi nhưng có cảm giác mơ hồ cô cũng lên giường, anh kéo cô vào lòng theo thói quen rồi yên tâm ngủ tiếp.
Ngày hôm sau, khi mặt trời đã nhô cao, Trương Tĩnh Thiền mới day day đầu tỉnh dậy.
Căn phòng yên tĩnh, cửa sổ ban công mở, gió thổi làm rèm cửa liên tục bay phấp phới.
Vi Ý? Anh gọi một tiếng, trong phòng không có ai, buồng tắm phòng vệ sinh cũng không có người.
Trương Tĩnh Thiền trào dâng lên sự hối hận và áy náy trong lòng, tuy rằng thực chất họ đã động phòng hàng trăm nghìn lần, nhưng dù sao đêm qua cũng là đêm tân hôn, vậy mà anh lại say bí tỉ. Cũng không biết trong lòng cô có để ý không.
Anh nhìn phần giường trống trải bên cạnh, nghĩ thầm chắc là có để ý rồi, cô luôn là một người phụ nữ hẹp hòi. Nếu không sao nỡ để anh phòng không gối chiếc thức dậy vào sáng hôm sau ngày cưới?
Anh cúi đầu cười, nhắn tin cho cô: Em đang ở đâu?
Tin nhắn trả lời rất nhanh:
"Em đang đi dạo trên bờ biển với chị gái và anh rể, cuối cùng anh cũng tỉnh rồi, tẹo nữa cùng đi ăn trưa nhé."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!