A Thanh gả vào Quý gia rồi.
Buổi tối hôm đó, sau khi Quý Sùng Cửu uống vài chén rượu cho có lệ, liền vội vàng chạy về phòng.
Tất nhiên là bị một đám người chê cười. Nhưng Quý Sùng Cửu không rảnh lo chuyện đó, vì A Thanh đang ở trong phòng chờ hắn.
Khi A Thanh nhìn thấy Quý Sùng Cửu cũng có chút ngạc nhiên, "Sao anh lại trở về nhanh như vậy?"
Lúc này Quý Sùng Cửu đã không còn biết xấu hổ, ngồi ở trên giường dán sát A Thanh, sắc mặt đỏ bừng, "Tôi chờ không được."
A Thanh cũng chê cười hắn, "Tôi đã gả cho anh rồi, anh gấp như vậy làm gì."
Quý Sùng Cửu hỏi A Thanh, "Tôi còn chưa biết tên của em."
"Tên A Thanh nghe không hay sao?" A Thanh nói, "Tôi chưa từng gặp qua cha của mình, mẹ của tôi lại mất sớm, tôi không có tên."
Quý Sùng Cửu vội vàng nói, "Tên A Thanh hay lắm, tên A Thanh rất dễ nghe."
A Thanh nghiêng đầu nhìn hắn, thấy Quý Sùng Cửu tròn xoe mắt nhìn mình, không khỏi cười rộ lên, "Tôi muốn có một cái họ, vậy tôi mang họ Quý của anh được không? Quý Thanh có dễ nghe hay không vậy?"
Quý Sùng Cửu mặt càng đỏ hơn, "Quý Thanh rất dễ nghe."
A Thanh nghiêng đầu hôn lên mặt Quý Sùng Cửu, in lại một dấu môi trên đó, "Có phải anh muốn viên phòng phải không?"
Quý Sùng Cửu run tay cởi quần áo của A Thanh.
A Thanh cố ý hỏi hắn: "Tay anh run làm gì?"
"Tôi khẩn trương." Quý Sùng Cửu nói.
A Thanh ngẩng cổ để Quý Sùng Cửu cởi nút áo cho mình, bèn an ủi một câu, "Đừng khẩn trương."
Làm sao mà không khẩn trương được chứ đâu?
Quý Sùng Cửu cởi hết quần áo của A Thanh ra, còn mình lại lại ăn mặc hoàn chỉnh.
A Thanh trần trụi, hỏi lại hắn: "Có phải anh đang chơi xấu đúng không? Tại sao có mỗi một mình tôi không quần áo?"
Ngay cả việc nói Quý Sùng Cửu cũng không nói được, chỉ có thể lắc đầu.
A Thanh đẩy Quý Sùng Cửu ngã lên trên giường, cởi quần áo của hắn, "Xem ra đêm nay anh không đáng tin cậy, cho nên để tôi."
Quý Sùng Cửu móc từ trong túi ra một cái hộp sắt nhỏ đưa cho A Thanh, "Đại tỷ cho tôi."
A Thanh có chút bối rối, sau khi mở cái hộp ra, thì ra bên trong mỡ. A Thanh liền biết đây là cái gì.
Tiểu thiếu gia bị lột sạch, chân cũng bị người bẻ ra.
Tiểu thiếu gia rất ngoan ngoãn, mở rộng chân để đối phương di chuyển đến dưới thân mình.
"A Thanh," Quý Sùng Cửu nhịn không được gọi, "Mau vào nhanh đi, tôi chịu không nổi."
A Thanh vẫn như cũ đưa ngón tay thọc vào rút ra, giọng điệu dịu dàng hỏi: "Sao mà không chịu nổi?"
"Tôi muốn ra rồi." Quý Sùng Cửu nói.
A Thanh ngẩng đầu nhìn một cái, phát hiện người anh em của đối phương đúng thật là đã đứng thẳng tắp. A Thanh duỗi tay lấy dây treo màn ở mép giường lại, cột cho người anh em của Quý Sùng Cửu một chiếc nơ bướm thật xinh đẹp.
"A Thanh." Tiểu thiếu gia vô cùng đáng thương gọi anh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!