Chương 8: (Vô Đề)

Ánh trăng có ngày sẽ tắt, nhưng em mãi mãi là hòn đảo rực sáng của anh

Đèn trên sân bóng đã tắt, bốn phía tối đen yên tĩnh, có thể nghe được rõ ràng tiếng bóng rổ nện xuống mặt đất lẫn tiếng bóng chạm vào thành rổ. Khám Tụng Ninh chống cằm ngồi bên sân, trước ngực tròng áo phao lông vũ của Bùi Dữ Minh nhìn cậu chạy nước rút, chuyền bóng, úp rổ trong bóng tối.

Trên sân bóng trống rỗng, thân hình thiếu niên cao lớn, động tác lưu loát nhìn thế nào cũng là một cảnh tượng quá mức đẹp đẽ, cho dù đang ở giữa mùa đông cũng có thể dẫn người ta quay về lại những đêm hè nhiệt huyết.

Bùi Dữ Minh ném xong cú ba điểm cuối cùng, ôm bóng rổ trở về bên cạnh Khám Tụng Ninh, nhận cốc nước uống mấy ngụm rồi nói: "Chúng ta đi thôi."

Ỷ đương lúc tối trời nên Khám Tụng Ninh trắng trợn làm nũng với bạn trai nhỏ, dang hai cánh tay ngửa mặt nhìn cậu, giả vờ yếu ớt cực kỳ thuận miệng, "Chân anh tê rần rồi không đứng dậy nổi, cục cưng ôm một cái đi."

Bùi Dữ Minh theo bản năng ném bóng trên tay xuống, quả bóng rổ plastic nảy lên khỏi mặt đất vài cái, lăn vào một góc rồi dừng lại. Cậu cúi người muốn bế Khám Tụng Ninh lên, nhưng một giây trước khi đụng vào người anh lại đột ngột thu tay lại, hơi xấu hổ nói: "… Trên người em toàn mồ hôi, hôi lắm."

Khám Tụng Ninh không hạ tay xuống, chỉ chớp chớp mắt đầy ẩn ý: "Anh không chê đâu."

Khám Tụng Ninh sợ lạnh nên vốn mặc nhiều áo, bên trong ba tầng bên ngoài ba lớp, hơn nữa còn khoác áo phao to rộng của Bùi Dữ Minh trước ngực nên càng giống một con gấu đang ôm vại mật ong, cố ý lảo đảo đứng lên nhào vào lòng cậu, "Bé ngoan mau ôm anh một cái…"

Bận rộn suốt một ngày làm Khám Tụng Ninh mệt mỏi, cực kỳ cấp bách muốn nạp điện từ chỗ bạn trai nhỏ.

Anh gần như bị ôm lên khỏi mặt đất treo trên người Bùi Dữ Minh như con koala, gương mặt dán vào sườn cổ ấm áp của cậu, nghe cậu hỏi mình có lạnh hay không.

Làm sao mà lạnh được.

Cái ôm của bạn trai nhỏ mãi mãi ấm sực, vô cùng đơn giản, không cài đặt cạm bẫy cũng không bố trí phòng vệ, cứ như vậy hào phóng chia sẻ nhiệt độ cơ thể mình cho anh. Lần nào Khám Tụng Ninh cũng muốn than thở cuộc sống mệt mỏi quá, muốn thoát khỏi thực tại, nhưng ở trước mặt nhóc con lại thấy đề tài này quá nặng nề, vì thế đành tranh thủ một cái ôm là đủ để chữa lành.

Nhóc con kia là cái máy bán vòng ôm tự động của anh, chỉ cần nhét vào chút xíu tình cảm chân thành thôi là có ngay một cái ôm ấm áp dễ chịu chạy ra trước mặt.

Khám Tụng Ninh nhủ thầm, lần hẹn hò này quá là giá trị, nếu cứ như vậy mãi có khi anh sẽ không nỡ thả nhóc con đi mất.

Gần 11 giờ đêm, phòng học và thư viện đã sớm đóng cửa, chỉ còn một vài nghiên cứu sinh tăng ca đi ra khỏi khu phòng thí nghiệm, đây là thời khắc Khám Tụng Ninh thích nhất trong ngày, bởi vì rất an toàn nhưng cũng đủ thân mật.

Liên tục một tuần nay bầu trời đầy mây dày đặc không nhìn thấy ánh trăng, Khám Tụng Ninh quấn khăn quàng cổ thật dày che khuất nửa khuôn mặt, nắm tay Bùi Dữ Minh chầm chậm đi nghênh ngang giữa đường. Có lẽ vì vừa vận động mạnh nên tay cậu rất nóng, đang giữa mùa đông mà nắm tay cũng đổ mồ hôi.

Mái tóc Bùi Dữ Minh vừa được sửa sang lại mấy ngày trước, rất sáng sủa, Khám Tụng Ninh nghiêng đầu nhìn, nghĩ thầm nhóc con này vừa cố chấp lại quá đáng yêu, đám nam sinh năm nhất bình thường sau khi trải qua kỳ giáo dục quốc phòng đều chỉ hận không thể làm tóc mình nhanh nhanh dài ra rồi suy nghĩ để kiểu đầu mới nào cho hợp, chỉ có mình cậu vẫn giữ đầu đinh một phân như thời còn học quân sự.

Không có cách nào, ai bảo mặt nhóc con quá hợp với tóc đinh một phân làm gì.

Hơn nữa, có bạn trai siêu cao là trải nghiệm thế nào?

Kẻ xưa nay luôn tránh xa các môn bóng bánh như Khám Tụng Ninh được bạn trai bế lên, lần đầu tiên trong đời thực hiện được một cú úp rổ ba điểm; dù đã đi bộ trên viền bê tông nhô cao mà vẫn thấp hơn bạn trai một chút xíu, anh kéo mũ áo phao của cả hai lên để người qua đường không thấy rõ mặt bọn họ, sau đó ôm cổ bạn trai trao đổi một nụ hôn dính dính nhão nhão.

Mỗi lần hôn đều không dứt ra được, cứ như vậy có khi bọn họ sẽ cứng ngay giữa đường luôn. Khám Tụng Ninh kịp thời hô dừng, lưu luyến liếm môi Bùi Dữ Minh, xoa lên vành tai ấm áp, gọi cậu: "Bùi Dữ Minh."

"…Hửm?"

Khám Tụng Ninh vẫn luôn miệng gọi cậu "cục cưng" hoặc "bé ngoan", thình lình bị anh kêu cả họ lẫn tên làm Bùi Dữ Minh không kịp phản ứng.

Khám Tụng Ninh mỉm cười, "Không có gì, chỉ là tự nhiên cảm thấy… tên cục cưng nhà mình nghe hay quá, rất hợp với em."

Lần cuối cùng anh cảm thấy tên một người êm tai là tám năm trước, lúc vừa nhận công tác nghe Tạ Thời Quân tự giới thiệu. Khi ấy anh đã nghĩ cái tên này thật thơ, lấy ra hai chữ từ câu "Lạc hoa thời tiết hựu phùng quân*", dù không đủ ý tứ nhưng cũng đủ dịu dàng, miêu tả rất đúng con người Tạ Thời Quân.

*Một câu trong bài "Gặp Lý Quy Niên tại Giang Nam" của nhà thơ Đỗ Phủ, câu trên nghĩa là "Gặp lại người giữa mùa hoa rụng", đại ý toàn bài là bày tỏ tấm lòng ngưỡng mộ của nhà thơ với Lý Quy Niên, nhạc công nổi tiếng thời thịnh Đường.

Vậy nhóc con thì giống gì nhỉ?

Giống như loại ngôn ngữ ít phổ biến nghe êm tai đến khó giải thích, giống hương vị ngọt ngào bị khóa chặt trong món kẹo mật đào giữa mùa hạ, giống thứ hiệu ứng bổ sung tuyệt đẹp của bốn mùa, nhất là mặt trời vào mùa đông, mang theo hy vọng tươi sáng chiếu rọi cả hòn đảo nhỏ.

Thấy không cục cưng, ánh trăng có ngày sẽ tắt, nhưng em mãi mãi là hòn đảo rực sáng của anh.

Tâm trạng Khám Tụng Ninh hân hoan lạ kỳ, nhẹ nhàng nhảy xuống rìa bê tông nắm tay Bùi Dữ Minh, "Đi thôi, anh đưa cục cưng về ký túc xá."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!