Chương 3: Nhất định phải vui vẻ

Khám Tụng Ninh ngồi bên bệ cửa sổ lồi, nghe tiếng nước từ phòng tắm vọng ra mà vẫn cảm thấy chuyện xảy ra hôm nay quá không chân thật, có ai ngờ lừa cậu bạn nhỏ đẹp trai đi khách sạn thuê phòng lại dễ dàng như vậy đâu chứ.

Một tiếng đồng hồ trước anh vẫn ngồi cùng Bùi Dữ Minh trên băng ghế dài trước cửa tiệm đồ uống.

Độ ngọt của món thạch sương sáo full đường rất ít người có thể chịu đựng nổi, Khám Tụng Ninh chính là một trong số đó, thậm chí còn cực kỳ thích cái vị ngọt đến khé cổ này. Anh vừa nhai sương sáo đông lạnh vừa ngắm trộm Bùi Dữ Minh, chợt nhận ra chỉ khi nào kem sắp chảy xuống tay cậu mới miễn cưỡng cúi đầu liếm một cái.

Món thạch sương sáo trong tay nhanh chóng trở nên vô vị nhạt thếch, Khám Tụng Ninh như cười như không nhìn cậu nhóc bên cạnh, hỏi: "Cây kem kia… Nếu cậu không muốn ăn thì cho tôi nếm một miếng được không?"

Bùi Dữ Minh không nói được hay không, vì thế Khám Tụng Ninh bạo dạn ghé sát lại đỡ cổ tay cậu, cúi đầu nhanh nhẹn liếm một phát, nếm được hương vị sữa bò lạnh lẽo.

Bùi Dữ Minh rụt tay lại theo bản năng, phần kem hơi tràn ra khỏi viền ốc quế vừa vặn nhỏ xuống hổ khẩu tay phải. Khám Tụng Ninh kêu lên một tiếng, luống cuống rút từ trong túi ra một bịch khăn giấy, nắm cổ tay cẩn thận lau sạch giúp cậu, ngoài miệng liên tục xin lỗi nhưng trong lòng chỉ cảm thấy cảnh tượng vừa rồi tràn đầy dâm tục.

Từ lần gặp mặt đầu tiên anh đã đặc biệt chú ý đến bàn tay Bùi Dữ Minh, đặc biệt là phần hổ khẩu gợi cảm đến khó hiểu.

Từ nhỏ Khám Tụng Ninh đã không có năng khiếu vận động, hơn nữa còn cho rằng có lẽ bản thân gặp dớp, chỉ cần đi ngang qua sân thể dục thôi đã bị bóng rổ từ trên trời chọi trúng, bởi vậy anh luôn tránh xa tất cả các thể loại bóng bánh, cũng không có cảm tình với đám nam sinh thích chơi thể thao.

Nhưng vào giờ phút này, đột nhiên anh rất muốn mục kích cảnh tượng Bùi Dữ Minh chơi bóng rổ bằng một tay, năm ngón xòe rộng, hổ khẩu cũng giãn mở hoàn toàn thoạt nhìn vừa mỏng manh vừa căng chặt, rất giống một cánh cung xinh đẹp.

Bùi Dữ Minh rút mạnh tay về ngồi thẳng lưng như một loài động vật họ mèo đang cảnh giác, Khám Tụng Ninh liếm môi, chỉ vào cây kem vừa bị mình đánh lén, "Xin lỗi, cậu để ý à? Hay là… tôi mua đền cây khác cho cậu nhé?"

Bùi Dữ Minh nhìn anh một cái, sắc mặt hơi phức tạp nhưng lại nhanh chóng rũ mắt, "Không sao, tôi không ngại."

"Hình như cậu đang không vui thì phải," Khám Tụng Ninh khẽ đặt nắm tay lên đầu gối cậu: "Đúng lúc hôm nay tôi cũng không mấy vui vẻ, nếu cậu không chê, hay là chúng ta đi cùng nhau đi?"

Ở phương diện này trực giác của Khám Tụng Ninh chưa bao giờ sai, có lẽ nhờ kinh nghiệm dày dạn nên anh có một loại năng lực nhìn thấu đáng sợ, Bùi Dữ Minh vừa nói "không ngại" anh đã biết ngay cậu đọc hiểu ám chỉ của mình, Bùi Dữ Minh rũ mắt, bàn tay hơi vân vê mép quần nghĩa là cậu đang dao động.

Đúng như dự đoán, anh vừa đứng lên, Bùi Dữ Minh lập tức đứng lên theo.

Bọn họ một trước một sau đi bộ trên con đường dần vắng người, Khám Tụng Ninh nghe một tiếng "bộp", quay đầu lại xem thử đã thấy Bùi Dữ Minh ném cây kem chưa ăn xong vào thùng rác.

"Cậu muốn uống cái này không?" Anh mỉm cười lắc lắc cốc sương sáo trong tay, vẫn còn thừa hơn một nửa.

Khám Tụng Ninh gần như dí sát ống hút vào miệng cậu trai, vẻ mặt chần chừ của Bùi Dữ Minh quá đáng yêu, cứ như thể đang bị ép uống thứ thuốc độc gì ghê gớm lắm vậy. Nhưng rồi cuối cùng cậu vấn ngậm lấy ống hút, sương sáo lạnh dưới đáy ly bị kéo lên, cậu uống thử mấy ngụm chỉ đánh giá được mỗi hai chữ: "Ngọt quá."

Khám Tụng Ninh thoải mái bật cười, co tay vào ống tay áo, "Trời lạnh quá, chúng ta đi nhanh chút đi."

Bùi Dữ Minh từ trong phòng tắm đi ra, áo dài tắm freesize mà vẫn mặc không vừa người, cậu đi rất chậm về phía Khám Tụng Ninh, dường như hơi luống cuống tay chân, dáng vẻ không quá giống cái người lạnh như băng lúc nãy.

Thực ra lúc vừa bước vào thang máy khách sạn Khám Tụng Ninh đã nhận ra đối phương căng thẳng rồi. Cậu đứng thẳng tắp trong một góc, bàn tay áp sát vào viền quần cứ như còn chưa phục hồi lại tinh thần sau đợt huấn luyện quân sự.

Bộ dạng này của cậu càng khiến Khám Tụng Ninh muốn trêu chọc hơn, ví dụ như nhón chân hôn lén một cái, thế nhưng cuối cùng anh vẫn nhịn không làm, bởi vì cảm thấy nếu làm như vậy thật có khi cậu nhóc đáng yêu sẽ bị dọa chạy mất.

"Tôi hỏi câu này, cậu không được giận nhé," Hám Tụng Ninh dựa vào khung cửa sổ, dây lưng áo choàng tắm buộc lỏng lẻo quanh hông, nheo mắt nhìn Bùi Dữ Minh, "Đây là lần đầu của cậu à?"

"Không phải."

Bùi Dữ Minh trả lời rất kiên quyết, bởi vì đây xác thật không phải lần đầu. Có điều chuyện này có gì đáng để kiêu ngạo đâu, cậu thường xuyên nghĩ nếu mọi việc chưa từng xảy ra thì tốt quá, nhưng nghĩ như vậy rồi lại cảm thấy quá luyến tiếc.

Lần đầu tiên của cậu là bị sự dâm đãng đến ngây thơ của Tống Niên mê hoặc, nhưng thứ thuộc về Khám Tụng Ninh là một kiểu quyến rũ hoàn toàn có ý thức, anh biết cực kỳ rõ biểu cảm nào của mình là hấp dẫn nhất, kiểu rên rỉ nào mới dễ dàng khơi mào tình dục ở đối phương nhất.

Khám Tụng Ninh thích cao trào, nhưng anh không thích trải qua cơn choáng váng mê ly ngắn ngủi sau cao trào.

Chóp mũi cọ vào lớp ga trải giường đầy mùi hương xa lạ khiến anh nhớ đến tấm lòng ngưỡng vọng đã được định sẵn không có kết quả, nhớ đến tấm áo sơ mi trắng mãi mãi thẳng thớm sạch sẽ không bao giờ thuộc về mình. Vào những lúc thế này anh thường sẽ cực kỳ khổ sở rồi chất vấn bản thân vì sao cứ mãi muốn đắm chìm vào trụy lạc, vì sao phải đưa chân vào lối sinh hoạt bừa bãi mà không chịu trầm ổn một chút, ngoan ngoãn một chút, làm cho người ta thích mình hơn một chút.

Có điều chút khổ sở kia sẽ bị cơn sóng dục vọng nhấn chìm rất nhanh —— anh cần nhiều cao trào hơn, nhiều ảo giác tự do hơn nữa.

Thế nên anh nghĩ rằng mình không cần đến tình yêu.

Khám Tụng Ninh ghét cảm giác phải bước trên mây, không muốn mất thăng bằng, anh thích những cuộc yêu nhẹ nhàng, thi thoảng còn thích chia sẻ những đêm âu yếm ngọt ngào cùng các vị tình nhân.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!