Hôm nay cục cưng cho anh mấy điểm
Hai người trưởng thành chen chúc trên chiếc giường rộng 1 mét đúng là có hơi chật chội, Khám Tụng Ninh bị tiếng nói chuyện ngoài hành lang đánh thức, giật giật cẳng chân bị Bùi Dữ Minh đè đến tê rần. Tỉnh được một lát cúi đầu xuống nhìn, Bùi Dữ Minh đã không còn gối trên gối đầu nữa mà đang ủn trước ngực anh ngủ ngon lành, một móng vuốt không biết đã luồn vào áo thun từ lúc nào.
Muốn hôn một cái nhưng sợ đánh thức đối phương, cậu sẽ lại giận dỗi không cho hôn.
Càng nghĩ càng cảm thấy đáng yêu, Khám Tụng Ninh cười khẽ một tiếng, ngón trỏ câu lấy một lọn tóc của Bùi Dữ Minh nghịch ngợm đánh vòng.
Nhiệt độ sáng sớm mùa hè rất vừa vặn, ngủ ép sát vào nhau cũng không bị dính dớp mồ hôi. Bùi Dữ Minh giật giật chân gác lên người Khám Tụng Ninh, dường như có ý muốn tỉnh dậy. Sau một lúc lâu, đầu lại không thành thật nhích tới nhích lui, không biết là vì muốn ngửi hay đơn giản chỉ là ưỡn người, áo thun to rộng trên người Khám Tụng Ninh dần dần bị lật lên lộ ra vùng eo bụng trắng nõn.
Tóc Bùi Dữ Minh cọ lên phần bụng dưới làm Khám Tụng Ninh hơi nhột nên co người ra sau theo phản xạ, anh xoa niết vành tai nhóc con, gọi cậu: "Cục cưng."
Mi mắt vẫn còn nặng trĩu, Bùi Dữ Minh miễn cưỡng ti hí ra một cái khe, hiển nhiên là chưa tỉnh ngủ, "… Hửm?"
"Chào buổi sáng, cục cưng."
"Anh yêu em."
Bùi Dữ Minh chậm chạp chớp chớp mắt, lặp đi lặp lại động tác hết nhắm vào lại mở ra. Vào lúc Khám Tụng Ninh cho rằng cậu muốn tiếp tục ngủ, Bùi Dữ Minh lại ngáp một cái, ôm eo Khám Tụng Ninh dúi đầu vào trong áo anh, môi dán lên làn da trần trụi, "Anh nói lại đi…"
"Cục cưng anh yêu em."
"Không phải câu này."
Khám Tụng Ninh suy nghĩ một lát rồi nói: "Thế, chào buổi sáng?"
Bùi Dữ Minh hài lòng, lại tiếp tục rúc vào ngực anh, giọng nói lười biếng khàn khàn mang theo ý làm nũng mà Khám Tụng Ninh quen thuộc nhất, "… Chào buổi sáng."
Khám Tụng Ninh phát giác bản thân giống hệt một cậu học sinh cấp ba tràn đầy chờ mong với mối tình đầu, vào đêm trước ngày tốt nghiệp được cùng người mình thích ngủ trên một chiếc giường, chỉ vì một câu "chào buổi sáng" mà nhịp tim gia tốc. Anh căng thẳng nắm chặt lòng bàn tay, trượt khỏi gối đầu mặt đối mặt với Bùi Dữ Minh, nhìn thẳng vào mắt cậu, "Cục cưng, anh hôn em được không?"
Bùi Dữ Minh do dự, "Không được, em chưa tha thứ cho anh đâu."
Đáp án đã đoán từ trước, Khám Tụng Ninh cũng không vì thế mà nhụt chí, chỉ vươn tay chạm một chút lên môi dưới của Bùi Dữ Minh.
"Thôi được, anh sẽ tiếp tục cố gắng."
Anh vừa muốn ngồi dậy đã bị Bùi Dữ Minh kéo nằm trở về đè xuống dưới thân. Bùi Dữ Minh vén tóc mái trên trán anh, liếm lên phần môi dưới vừa được chạm qua, sau đó ghé sát vào cho đến khi hai đầu chóp mũi thân mật kề bên nhau, hơi thở giao triền, ánh mắt không có chỗ trốn tránh, cậu mới mở miệng: "Nhưng em có thể hôn anh."
Hành động ấu trĩ vô lại chỉ đổi được một nụ hôn phớt, Bùi Dữ Minh nắm cổ tay người dưới thân, đầu lưỡi tách mở hàm răng nhẹ nhàng câu lấy một chút rồi nhanh chóng rời đi.
Cậu buông cổ tay Khám Tụng Ninh ra, ngồi dậy không chịu nhìn anh, gương mặt lại ửng hồng mất tự nhiên, "Nên dậy đi thôi."
Vẫn là Bùi Dữ Minh từ trên giường nhảy xuống trước, tóc tai bù xù dang hai tay về phía Khám Tụng Ninh. Anh ngồi bên mép giường, đột nhiên hỏi: "Cục cưng, nếu bây giờ anh nhảy xuống, em có đỡ được không?"
Bùi Dữ Minh không hề nghĩ ngợi đáp ngay: "Được."
Đây là đáp án không cần suy nghĩ của hiệp sĩ ngốc nghếch, cậu đã nói sẽ bảo vệ người mình thích thì không bao giờ nuốt lời.
Khám Tụng Ninh bật cười, đỡ lan can giẫm lên một bậc thang kim loại, sau đó buông hai tay nhẹ nhàng nhảy xuống, được Bùi Dữ Minh vững vàng tiếp lấy. Cậu không ngờ anh nói là làm, tuy bản thân phản ứng nhanh nhưng vẫn có chút hoảng hốt, dùng sức vỗ mông Khám Tụng Ninh một cái: "Anh dám nhảy thật đấy à."
"Cục cưng, thật ra anh nhát gan lắm," Khám Tụng Ninh ôm chặt cổ, treo trên người cậu như con gấu koala, "Chỉ riêng việc yêu em là chuyện gì anh cũng dám làm."
Rửa mặt xong, Khám Tụng Ninh thay lại quần áo của mình, ngồi trên ghế ngửa đầu nhìn Bùi Dữ Minh, hình như không có ý định nói chuyện.
Trải qua một buổi tối thẳng thắn, Bùi Dữ Minh bỗng dưng không biết nên dùng thái độ gì đối xử với Khám Tụng Ninh, cậu gãi gãi đầu, mất tự nhiên hỏi: "Anh muốn đi ăn sáng không?"
"Không được, cục cưng, anh bận việc rồi," Khám Tụng Ninh đứng lên, thừa dịp cậu không phòng bị mà nhanh miệng hôn một cái: "Ngày mai lại gặp."
Anh phải về nhà tắm một cái, xử lý cho xong công việc, sau đó ra nghĩa trang trò chuyện một lát với thầy. Hy vọng sau khi làm hết những việc này anh có thể trút bỏ toàn bộ cảm xúc tiêu cực, nghiêm túc thú nhận với nhóc con một lần.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!