Chương 24: (Vô Đề)

Nếu anh đã quyết định yêu Bùi Dữ Minh thì phải dũng cảm mà yêu cậu

Hai ngày liên tiếp không nhìn thấy Khám Tụng Ninh, Bùi Dữ Minh nhận ra bản thân cực kỳ không quen.

Dưới ánh mắt của cậu, mặc dù thái độ mình thường xuyên không nóng không lạnh nhưng Khám Tụng Ninh vẫn không từ bỏ, mỗi ngày đúng giờ đều nhắn tin chào buổi sáng chúc ngủ ngon, thường xuyên có mặt trên sân bóng lẫn phòng tự học. Có một lần thật sự không sắp xếp nổi thời gian anh liền đặt đồ ăn vặt và đồ uống cho toàn đội bóng, Bùi Dữ Minh được gửi riêng một phần, ghi chú viết đầy tràn câu Cục cưng anh yêu em.

Thật ra Bùi Dữ Minh có thể nhìn ra Khám Tụng Ninh rất bận, nhiều lần ngồi cùng cậu trong phòng tự học một lát thì ngủ quên mất.

Nhưng mặc kệ bận đến đâu, ít nhất mỗi ngày anh phải thấy mặt Bùi Dữ Minh một lần. Nếu tăng ca xong đã quá muộn, anh sẽ chạy đến dưới ký túc xá của Bùi Dữ Minh gọi điện thoại cho cậu nói đủ lời tỏ tình hay ho, chỉ để cậu chịu hạ cố ra ban công nhìn mình một cái.

Cảm giác không quen của Bùi Dữ Minh kéo dài từ sáng sớm đến tối mịt.

Sáng ngủ dậy không nhận được tin nhắn "Chào buổi sáng cục cưng", lúc đánh răng vẫn khư khư cầm điện thoại chờ tin nhắn; một mình cậu ngồi trong phòng tự học hết một buổi trời, làm gì cũng không tập trung nổi; buổi chiều đi tập bóng liên tục thất thần, bị huấn luyện viên nhắc nhở hai lần; mãi đến giờ đi ngủ vẫn không nhận được câu "Cục cưng ngủ ngon", cậu bắt đầu giận dỗi, nghĩ thầm quả nhiên lần này Khám Tụng Ninh cũng không hề nghiêm túc, mới có tí xíu thử thách đã không chịu đựng nổi.

Thời điểm Bùi Dữ Minh nhận được điện thoại thì đã qua 12 giờ, cậu vừa luyện xong bài tập nghe hằng ngày, chuẩn bị đi ngủ.

"Cục cưng, anh muốn ôm em quá, em ra đây một chút được không?"

Giọng Khám Tụng Ninh trong điện thoại nghe vẫn giống ngày thường, mang theo một chút ngữ điệu làm nũng không quá rõ ràng, ý cười dán lên lỗ tai trêu chọc lòng người ngứa ngáy. Bùi Dữ Minh nắm chặt di động, hỏi: "Anh đang ở đâu?"

Hai phút sau, Bùi Dữ Minh mặc áo thun quần đùi xỏ dép lào ra khỏi ký túc xá như một sinh viên ra ngoài ăn khuya, vừa bình thường vừa khả ái. Cậu tìm thấy Khám Tụng Ninh gần một bụi cây, muốn giả vờ giả vịt ra vẻ một chút, lại căng thẳng ho khan một tiếng.

"Không phải nói muốn ôm sao?"

Người vừa nói muốn ôm cậu đang ngồi xổm bên đường co lại thành một cục nho nhỏ, toàn thân mặc đồ đen giống con mèo đen sắp hòa làm một với bóng đêm xung quanh. Anh nhìn thấy cậu cũng không tỏ thái độ kích động, càng không thình lình nhào lên đòi ôm như thường ngày.

Bùi Dữ Minh nhận ra bầu không khí hơi sai sai, bèn tiến lên một bước phủ bóng lên người Khám Tụng Ninh, "Anh làm sao thế?"

Khám Tụng Ninh vốn chỉ muốn đòi một cái ôm rồi đi, thậm chí đến một cái ôm cũng không chắc có thể nhận được, nhưng Bùi Dữ Minh đã thật sự xuất hiện trước mắt, nếm được ngon ngọt rồi chỉ số thỏa mãn lập tức bị kéo lên cao, anh cảm thấy bản thân không thể chỉ dựa vào một cái ôm mà vượt qua được đêm nay nữa.

"Cục cưng ơi, anh quên mang chìa khóa nhà rồi," Anh ngẩng đầu nhìn Bùi Dữ Minh, nở một nụ cười mệt mỏi, "Có thể chứa chấp anh một đêm được không?"

Đôi mắt xinh đẹp ướt át đỏ bừng lộ ra, Bùi Dữ Minh ngẩn người, "Anh lại khóc à?"

"Ừm…" Khám Tụng Ninh không phủ nhận, anh đứng lên câu lấy tay Bùi Dữ Minh, "Cục cưng lương thiện cho anh ở nhờ được không?"

Bùi Dữ Minh nhìn anh thật lâu, bàn tay rũ bên người hết nắm chặt rồi buông ra. Không biết vì sao cậu lại cảm thấy cực kỳ nhụt chí, bèn đặt mông ngồi lên băng ghế dài bên cạnh, ảo não vò vò tóc.

Trước nay câu chưa khi nào quen với việc để tóc dài, cũng như chưa khi nào quen với chuyện mình không yêu Khám Tụng Ninh, nhận thức này khiến cậu cực kỳ chán nản.

Gió đêm thổi qua mái tóc trên trán Bùi Dữ Minh, thổi phồng cả áo thun trên người. Cậu ngồi dưới ánh đèn đường cúi đầu như một bé con tủi thân, lông mi rũ xuống thành một cái bóng mờ. Khám Tụng Ninh không rảnh lo chuyện khác, nhóc con của anh hình như không quá vui vẻ, mà nguyên nhân là tại anh.

"Cục cưng, em làm sao vậy?"

Anh ngồi xuống vươn tay ấn vào giữa hai hàng lông mày đang nhíu chặt của Bùi Dữ Minh, đây là biểu cảm anh không hy vọng nhìn thấy nhất trên mặt nhóc con, nó không chịu giãn ra sẽ làm anh nôn nóng vạn phần.

"Có phải anh lại làm em không vui đúng không? Lần sau sẽ không như thế nữa, anh bảo đảm…"

Trong lòng Bùi Dữ Minh rối bời, liên tục lắc đầu cắt ngang lời nhận sai của anh, "Em chỉ không muốn… không muốn anh khóc thôi."

Khám Tụng Ninh giật mình như bị kinh ngạc, anh ôm mặt Bùi Dữ Minh để cậu nhìn vào mắt mình, "Vì sao cục cưng không muốn anh khóc?"

Bùi Dữ Minh nghẹn họng nửa ngày, quay mặt đi nói: "… Em không biết."

Nhà thám hiểm xinh đẹp có thể khóc, khóc lên chắc chắn vẫn rất đẹp, chỉ là cậu ghét nhìn thấy Khám Tụng Ninh vô duyên vô cớ rơi nước mắt, mặc kệ là vì mình hay vì nguyên do nào khác. Nếu anh chịu nói cho cậu, nhất định cậu có thể thấu hiểu, có thể cho anh mượn bờ vai, có thể tặng anh rất nhiều rất nhiều kẹo ngọt, nhưng vì sao Khám Tụng Ninh lại không chịu nói?

Có lẽ ngại mình vẫn còn ấu trĩ, không muốn thành thật với mình, Bùi Dữ Minh chỉ có thể nghĩ như vậy.

Khám Tụng Ninh chậm rãi tới gần thử vòng tay qua eo Bùi Dữ Minh, thấy không bị đẩy ra lại tựa đầu lên vai cậu, thở dài một hơi, "Cục cưng ơi, thầy anh qua đời rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!