Anh yêu em anh yêu em anh yêu em
Bùi Dữ Minh không bị đánh thức bằng tiếng chuông đồng hồ báo thức, mà vì cảm giác có thứ gì cọ xát bên môi mình. Cậu ngứa ngáy hé miệng theo phản xạ liền nếm được xúc cả và hương vị quen thuộc, cứ thế mơ màng mút vào.
"Ưm…" Khám Tụng Ninh ôm đầu cậu rên khẽ, ngón tay vô thức cắm vào giữa mái tóc. Tóc của bé con gần đây khá dài, không còn cảm giác châm chích như xưa mà càng giống như đang vuốt lông con cún nhỏ.
Lúc Bùi Dữ Minh mở mắt ra trời còn chưa sáng hẳn, phòng ốc tối thui, trong ổ chăn có nhiệt độ cơ thể của hai người. Cậu cho rằng mình đang mơ, nghĩ thầm giấc mơ này thật đẹp nên tiếp tục ngậm đầu v* Khám Tụng Ninh, ưỡn eo chọc chọc vào giữa hai chân anh mấy cái, thỏa mãn nhắm mắt.
Còn chưa kịp ngáy đã nghe tiếng cười khẽ của Khám Tụng Ninh vọng xuống từ đỉnh đầu. Bùi Dữ Minh mở bừng mắt, toàn thân choáng váng cuống quít buông núm vú bị mình chơi đùa đến nửa đêm ra, xấu hổ dịch người ra sau.
"Hôm qua cục cưng đã làm chuyện xấu gì rồi?" Khám Tụng Ninh trượt khỏi gối đầu mặt đối mặt với cậu, cười đến mi mắt cong cong, quẹt quẹt mũi cậu, "Nhóc con hư đốn, dám lợi dụng anh ngủ để ăn vụng."
Bùi Dữ Minh mạnh miệng, nhíu mũi tránh khỏi tay anh, "… Em không có."
"Thật không?" Vạt áo tắm của Khám Tụng Ninh còn đang mở rộng, anh bắt lấy tay Bùi Dữ Minh chạm lên đầu v*, "Thế vì sao chỗ này của anh lại bị sưng nhỉ?"
Bùi Dữ Minh rụt tay về, tiếp tục giả ngốc, "Không biết."
"Thôi được rồi, cục cưng không có làm gì hết," Khám Tụng Ninh kéo chăn lên đỉnh đầu hai người, không gian nhỏ hẹp oi bức nháy mắt khiến bầu không khí trở nên mờ ám, anh vươn ngón trỏ đặt vào môi dưới Bùi Dữ Minh, "Là anh khăng khăng muốn đút cho cục cưng."
Ánh mắt Bùi Dữ Minh trốn tránh, sau khi ngón tay Khám Tụng Ninh rời khỏi thì liếm liếm môi theo phản xạ, đỏ mặt dời đề tài: "Nên, nên dậy rồi."
Trời dần dần sáng rõ, ánh nắng xuyên qua bức màn kéo không kín chiếu lên một góc giường, báo hiệu là một ngày thời tiết đẹp. Khám Tụng Ninh mở điện thoại nhìn lướt, chỉ vừa qua 5 giờ. Nhân lúc Bùi Dữ Minh vẫn mơ màng chưa tỉnh ngủ hẳn, anh nhanh chóng lao lên hôn trộm một cái, nói: "Còn sớm lắm, cục cưng cứ ngủ thêm một lát đi."
Bùi Dữ Minh không kịp tránh, che miệng hung dữ trừng anh, "Ai cho phép anh hôn?!"
Nói xong rất có nguyên tắc nằm xuống gối đầu, làm ra vẻ như thằng nhóc vừa rồi chưa tỉnh hẳn đã vội đi tìm núm vú không phải là mình.
Ban đầu cậu còn cố gắng cảnh giác, kiên quyết phòng vệ không cho Khám Tụng Ninh tập kích bất ngờ, nhưng chẳng được bao lâu đã nghiêng đầu ngủ mất. Khám Tụng Ninh ngắm cái gáy bù xù đến không nỡ rời mắt. Vừa rồi lúc núm vú bị ngậm mút anh cảm giác phần ngực mình hơi châm chích, là nhúm râu mới mọc của Bùi Dữ Minh. Cái đó không phải thứ gì hiếm lạ, chẳng qua trước nay anh chưa từng để ý rằng hóa ra nhóc con nhà mình cũng sẽ có râu.
Khám Tụng Ninh không muốn ngủ nữa, anh mở trang chủ khoa ngoại ngữ lên theo thói quen, trông thấy bài viết vừa đăng hôm qua thông báo chương trình giao lưu trao đổi sinh viên đã kết thúc tốt đẹp.
Anh thấy cả ảnh chụp Bùi Dữ Minh mặc âu phục đi giày da, phối với một chiếc nơ cực kỳ lịch thiệp, thậm chí còn… mang một cặp mắt kính gọng mảnh.
Thị lực Bùi Dữ Minh vốn rất tốt, tiêu chuẩn 2.0 hoàn toàn không cần đeo kính mắt.
Anh nhìn vào bức ảnh kia, đột nhiên hiểu ra một chuyện.
Bùi Dữ Minh thay đổi không phải vì cậu đi đến một đất nước xa lạ, gặp được nhiều sự vật sự việc mới mẻ nên tự nhiên trưởng thành, mà là chính cậu muốn mình phải mau chóng lớn lên.
Đầu tiên là đổi kiểu tóc, sau đó là thích ứng với phong cách ăn mặc mới.
Cho tới nay, chuyện Bùi Dữ Minh ghét nhất chính là bị người ta cho rằng mình "ấu trĩ", Khám Tụng Ninh suy đoán mối tình đầu thất bại của cậu nhóc đã để lại bóng ma quá lớn. Anh không hỏi chi tiết, chỉ muốn tận lực bảo vệ lòng tự trọng cho Bùi Dữ Minh, thế nhưng hành động của anh lại khiến cậu bị tổn thương thêm lần nữa.
Anh làm Bùi Dữ Minh hoài nghi bản thân, khiến đứa trẻ tốt nhất trên đời hoài nghi vì mình không đủ trưởng thành, không đủ tốt nên mới bị người mình nghiêm túc yêu thích phụ bạc.
Khám Tụng Ninh là kẻ đã "ép" cậu lớn lên, rõ ràng anh là người yêu nhất vẻ ngây thơ và thanh sạch cậu, mặc dù cậu không đủ khôn khéo, vẫn giữ lại chút tính khí trẻ con cố chấp và một ít ý tưởng mà thế giới người lớn không hiểu nổi, nhưng tất cả đều là những phần quý giá nhất của Bùi Dữ Minh.
Những điều mà anh yêu nhất đó, kết quả lại bị chính tay mình bóp chết.
Nếu xét ở góc độ lâu dài, kiểu "lớn lên" này không gây hại cho cuộc đời của Bùi Dữ Minh, một ngày nào đó chắc chắn cậu sẽ trở thành một người trưởng thành tinh tế chu toàn, nhưng anh vẫn ích kỷ muốn kéo chậm thật chậm tiến trình lại, hy vọng cậu vĩnh viễn là một bé con ngốc nghếch thuộc về Khám Tụng Ninh anh.
Lần đầu tiên Bùi Dữ Minh mặc đồ tây là vào đêm giao thừa năm kia, nhóc con bị đàn chị lừa đến sự kiện liên hoan làm lễ tân đón khách, mặt mày sầm sì rất không tình nguyện nhưng vẫn đẹp trai muốn chết. Ở những phút cuối cùng của năm cũ, Bùi Dữ Minh vẫn ăn mặc một thân đứng đắn như vậy cùng anh lăn trên mặt cỏ sân thể dục làm chuyện xấu, lần đầu tiên dùng tiếng Bồ Đào Nha nói "em yêu anh", còn lừa anh đó chỉ là câu chúc mừng năm mới.
Nếu thời gian vẫn dừng lại ở giây phút đó thì tốt quá, như thể bọn họ đang lao vào một cuộc phiêu lưu vào ngày tận thế, sau đó trốn vào con tàu Noah chỉ có hai người.
Bùi Dữ Minh tỉnh dậy lần nữa đã là hơn 8 giờ, vừa mở mắt đã thấy Khám Tụng Ninh ghé vào đầu giường cười với mình, viền mắt lại ửng đỏ.
"Chào buổi sáng cục cưng."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!