Chương 22: (Vô Đề)

Lừa em thôi, cục cưng

"Anh…" Bùi Dữ Minh bị câu khẳng định nhẹ bẫng của anh chọc tức đến nghẹn họng, đơn giản quay đầu đi không thèm nhìn nữa.

Khám Tụng Ninh nhớ lại rất nhiều lần trước kia hễ nhóc con giận dỗi không muốn để ý tới ai đều quay mặt đi như vậy, hoặc là rúc người vào chăn trốn, mà anh thì luôn tự tin mình có thể dỗ ngọt cho nhóc con chui ra.

Anh ngồi xổm trước mặt Bùi Dữ Minh, áo khoác to rộng càng khiến thân hình anh thêm gầy ốm, thu lại thành một cục nho nhỏ. Anh kéo tay cậu, trước khi cậu kịp tránh đi đã túm chặt dán lên má mình, nói: "Lừa em thôi, cục cưng."

Khám Tụng Ninh nằm lên đầu gối Bùi Dữ Minh, là một tư thái cam tâm tình nguyện thần phục, "Anh thích em nhất mà, không muốn chỉ làm bạn giường của em đâu…"

Bùi Dữ Minh như bị hóa đá trên ghế nhìn Khám Tụng Ninh quỳ gối giữa hai chân mình, kéo quần cậu xuống, hôn lên dương v*t cách một lớp quần lót. Mãi đến khi đầu đỉnh bị người ta khiêu khích cắn nhẹ một cái, cậu mới đột nhiên tỉnh táo lại, giật mình kêu lên một tiếng, nắm chặt cằm Khám Tụng Ninh không cho anh tiếp tục động tác.

Khám Tụng Ninh mờ mịt nhìn cậu, chớp chớp mắt, "Cục cưng không muốn sao? Em cứng rồi kìa."

Bùi Dữ Minh vừa nôn nóng vừa tức giận, vành tai dần dần đỏ lên bị giấu sau mái tóc hơi dài, không còn dễ thấy rõ ràng như xưa nữa. Cậu chỉ ra phía sau Khám Tụng Ninh, "Cửa! Cửa không khóa!"

Khám Tụng Ninh đứng dậy đi khóa trái cửa, sau đó lại tiếp tục quỳ giữa hai chân Bùi Dữ Minh.

"Cục cưng…"

Anh thăm dò thử kéo quần lót Bùi Dữ Minh xuống, giây tiếp theo bị cậu giữ cổ tay nhưng không dùng nhiều lực, chỉ nhẹ nhàng lách một cái đã buông lỏng ra.

Họa mi được thả ra thuận lợi, đầu lưỡi anh liếm một vòng quanh thân gậy, tiết tấu thong thả như đang dẫn đường cho tính khí hoàn toàn lên tinh thần. Bùi Dữ Minh tuy không kháng cự nhưng thái độ lại một trời một vực với cậu em nhỏ, dường như rất suy sụp, cậu dùng loại ánh mắt Khám Tụng Ninh cực kỳ quen thuộc, vô cùng tủi thân như cún con đi lạc mắc mưa mà nhìn anh.

Bùi Dữ Minh hỏi: "Vì sao anh lại muốn làm vậy?"

"Bởi vì…" Hám Tụng Ninh dừng động tác, cúi đầu như đang suy nghĩ, sau một lúc lâu mới ngẩng mặt lên cười gian xảo, "Lát nữa cục cưng về nhà với anh, anh sẽ tiết lộ cho."

Nguyên cây dương v*t được môi lưỡi Khám Tụng Ninh săn sóc, đến hai túi bên dưới cũng không bị lạnh nhạt. Giữa trận mút mát phát ra tiếng nước đầy xấu hổ, Bùi Dữ Minh nuốt nước bọt theo bản năng, cảm thấy hơi thẹn thùng, "Em chưa tắm…"

Đã lâu rồi cậu không được chơi bóng thoải mái như hôm nay nên ra rất nhiều mồ hôi, mùi trên cơ thể chắc chắn rất nặng.

"Ừm… Đúng là có chút vị mồ hôi…" Khám Tụng Ninh gần như vùi mặt vào chùm lông rậm rạp, lúc ngẩng lên chóp mũi còn dính một vệt nước mờ ám, liếm khóe môi: "Anh rất thích."

Bùi Dữ Minh phản xạ đỏ bừng mặt không che giấu nổi, cậu ngả người ra sau dựa vào mặt tường, vươn tay che mắt thở hồng hộc, đã không còn duy trì được ngữ khí lạnh nhạt nữa, "… Anh im đi."

Dường như Khám Tụng Ninh rất hài lòng với phản ứng của cậu, anh nhẹ nhàng mỉm cười, đôi mắt còn hồng ướt vội vàng cong lên hợp thành một vẻ đẹp mong manh dễ vỡ, không đủ hồn nhiên nhưng thừa thãi đa tình.

Anh không nhàn rỗi tán tỉnh nữa mà tập trung giao lưu với chú chim thân thiết ngay trước mặt, ngậm mút quy đầu, lưỡi đảo vòng quanh đầu khấc sưng tấy, khảy khảy trêu chọc lỗ nhỏ như rất mê muội hương vị tanh nồng kia.

Những ngày Bùi Dữ Minh không ở đây, Khám Tụng Ninh rất ít nảy sinh dục vọng, vài lần tự an ủi đều là vì nhớ cậu rồi bất cẩn trật đường ray, nhớ lại khoảng thời gian bọn họ hoang dâm vô độ, nhớ đến tính khí trẻ trung sung sức của Bùi Dữ Minh, nhớ đến những đòi hỏi thẳng thắn của cậu trên giường. Trừ chuyện lần nào cũng bắn vào quần lót của Bùi Dữ Minh, thậm chí có một lần anh còn tự thủ dâm bằng lỗ sau làm khoái cảm càng thêm trực tiếp, sau khi kết thúc hai bắp đùi run lên bần bật.

Quá mất mặt, chiếc quần lót của Bùi Dữ Minh không biết đã dính phải bao nhiêu ái dịch của anh rồi.

Nghĩ đến đây Khám Tụng Ninh không khỏi càng thêm hưng phấn, vừa bú mút dương v*t vừa ưỡn ngực hoang đàn cọ lên cẳng chân Bùi Dữ Minh. Hai hạt đậu nhạy cảm nhanh chóng sưng phù đội lên lớp áo sơ mi hơi mỏng, anh cũng vô thức rên rỉ ra tiếng, âm điệu dưới tình huống bị dương v*t lấp đầy nghe càng mơ hồ tình sắc.

Rốt cuộc Bùi Dữ Minh nhận ra anh không quá thích hợp, bèn nhéo cằm anh rút dương v*t ra, bực bội hỏi: "Anh đang làm gì thế?"

Khám Tụng Ninh tiếp tục lợi dụng dáng vẻ trời sinh vô tội, rũ khóe mắt ửng hồng, vươn lưỡi liếm lên hổ khẩu đang giam giữ cằm mình, đáp: "Nghĩ đến cục cưng."

Bùi Dữ Minh nghẹn một bụng tức, không nhịn được nữa mà hung hăng nhìn vào ngực Khám Tụng Ninh, hai quả anh đào lấp ló dưới áo sơ mi kia đã từng là thứ cậu yêu thích nhất, bây giờ rõ ràng cũng đang dụ dỗ cậu. Thế là cậu không khách khí buông cằm Khám Tụng Ninh ra, ác ý gảy lên một cái núm làm anh kêu rên một tiếng, mềm mại ngả lên cẳng chân cậu ưỡn ngực hùa theo.

Bùi Dữ Minh bị dáng vẻ này của anh kích thích cho toàn thân nóng lên, đỡ dương v*t sưng to đâm chọc vào đôi môi đỏ tươi, từ trên cao nhìn xuống ra lệnh: "Liếm."

"Ưm… lớn quá."

Lâu lắm rồi không khẩu giao nên mấy lần nuốt sâu Khám Tụng Ninh chưa kịp thích ứng, nhưng anh rất thích nhìn thấy biểu cảm trên mặt Bùi Dữ Minh mất khống chế vì mình, nhóc con đỏ mặt siêu cấp đáng yêu.

Rốt cuộc anh đã nhận được thứ mình khao khát bấy lâu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!