Năm mới
Năm nay tuyết rơi nhiều hơn bình thường, tuyết đọng còn chưa tan hết đã bị lớp tuyết mới bao phủ lên. Giữa vòng tuần hoàn này, ngày cuối cùng của tháng 12 ghé tới rất đúng hẹn.
Khám Tụng Ninh đi vào văn phòng, biết tin tối nay bảo trì đường dây nên khu vực các tòa nhà văn phòng sẽ bắt đầu cắt điện từ 5 giờ rưỡi chiều.
Có lý do quang minh chính đại để quẹt thẻ về sớm nên các sinh viên đều hơi xao động, các giáo sư cũng mắt nhắm mắt mở thông cảm cho tâm trạng nôn nóng ăn mừng đêm cuối năm của bọn họ.
Đúng 5 giờ 30 phút, toàn bộ máy tính bàn đồng loạt đen màn hình, những gánh nặng và phiền não do nghiên cứu khoa học mang đến dường như bị xóa bỏ, cả tòa nhà hò reo vui vẻ, mọi người sôi nổi ra khỏi phòng giảng dạy, vừa đi vừa hào hứng thảo luận tối nay phải đi đâu liên hoan ca hát.
Khám Tụng Ninh là người cuối cùng rời khỏi, mùa đông trời tối sớm, ngoài hành lang đã là một khoảng không đen nhánh, anh mở đèn pin lên đi sát vào tường.
Anh nghe thấy tiếng sinh viên nói chuyện: Hay thật, cảnh tượng vừa rồi không thua gì tiết tự học buổi tối ở trường cấp ba đột nhiên cúp điện, một đám người trưởng thành hai mươi mấy tuổi đầu mà luận văn không viết, sáng chế không ghi, số liệu không chuyển, ai nấy tung chân chạy ra ngoài y chang mấy đứa con nít.
Những người khác bật cười tán đồng, nhân tiện nhớ lại chút hồi ức về thời cấp ba xa xôi.
Giữa không khí vui vẻ vì cúp điện này dường như chỉ có một mình Khám Tụng Ninh là bị quấn vào ký ức không mấy tốt đẹp.
Thời anh học cấp ba, còn nhớ rất rõ ngày hôm ấy là đông chí, toàn bộ trường trung học số 3 bị cúp điện, thông báo được dán trước một ngày trên bảng tin trường nhưng anh không nhìn thấy, cho nên trước khi tiết tự học buổi tối bắt đầu, anh bị vài người trong lớp túm lấy vứt vào phòng thí nghiệm, còn tưởng rằng những người này chỉ muốn tìm chỗ trút giận mà thôi.
Khám Tụng Ninh đã tập mãi thành quen, chỉ biết cầu cho lần này bọn họ ra tay nhanh một chút, anh còn muốn về lớp học tiết tự học buổi tối.
Nhưng chuyện anh không ngờ lại là, những người đó không đánh đấm gì, chỉ đẩy mạnh anh vào trong phòng rồi khóa trái cửa lại. Anh nghĩ thầm lát nữa bọn họ sẽ quay lại, còn ngu ngơ cảm thấy mình gặp may vì có mang theo sách học từ vựng.
Vừa học thuộc được nửa trang từ vựng thì ngọn đèn trên đỉnh đầu đột nhiên tắt phụt, toàn bộ thế giới rơi vào bóng tối cùng với những tiếng hoan hô ầm ĩ phát ra từ khu phòng học.
Anh đập cửa cầu cứu rất lâu, nhưng không có ai đáp lại.
Cuối cùng Khám Tụng Ninh bỏ cuộc ôm đầu gối co vào một góc, cố gắng để hai mắt mình quen với bóng tối, nhưng bởi vì tác động tâm lý nên làm cách nào cũng không thích ứng nổi. Nỗi sợ hãi bị hoàn cảnh xung quanh phóng đại lên vô hạn, những dụng cụ thí nghiệm vứt đi, cốc chịu nhiệt ống nghiệm đèn cồn đều biến thành quái vật mặt mày dữ tợn kêu gào muốn nuốt chửng anh.
…………
Khám Tụng Ninh dừng bên cửa sổ hành lang nhìn ánh sáng ở thư viện cách đó không xa, hơi lấy lại bình tĩnh. Anh nghĩ bản thân không sợ bóng tối, thứ anh sợ chỉ là tình huống bị đẩy vào bóng tối khi mình chưa kịp chuẩn bị tinh thần.
Sắp ra đến cửa cầu thang Khám Tụng Ninh mới nhớ ra mình quên cầm thẻ ra vào, thế là phải lộn ngược trở về lấy, lúc đi ngang anh nhìn thấy một tia sáng mỏng trong văn phòng của Tạ Thời Quân.
"Thầy Tạ chưa về à?" Anh gõ cửa bước vào, trêu đùa: "Đã cúp điện rồi còn chưa về nhà sớm giúp con gái làm bài tập đi."
Tạ Thời Quân tắt đèn khẩn cấp, đáp: "Tôi ra ngay đây."
Bọn họ rất tự nhiên cùng nhau đi xuống lầu, quan hệ đồng nghiệp với nhau không có gì là không ổn. Khám Tụng Ninh đi sau Tạ Thời Quân hai bậc thang, lúc sắp đến chiếu nghỉ giữa tầng một và tầng hai, anh mới nắm chặt lòng bàn tay lên tiếng: "Thầy Tạ, năm mới cũng phải hạnh phúc vui vẻ nhé."
Tạ Thời Quân dừng bước quay đầu lịch sự cảm ơn, lại nói: "Thầy Khám, đừng luôn chỉ chúc cho một mình tôi," Ngữ khí anh ta vẫn như thường ngày, mỗi một chữ đều mang theo sắc thái ôn hòa rất đại chúng, "Anh cũng xứng đáng mà."
Khám Tụng Ninh giật mình nhìn Tạ Thời Quân đang mỉm cười với mình, Tạ Thời Quân xoay người, Tạ Thời Quân tiếp tục đi về phía trước, xuống đến đại sảnh tầng một anh mới chậm chạp đáp: "Ừ."
Không biết Tạ Thời Quân có nghe thấy hay không.
Chỉ trong một cái chớp mắt anh cảm thấy Tạ Thời Quân đã biết tất cả. Anh ta thông minh như vậy, nhất định đã nhìn thấu anh từ lâu. Ánh mắt anh, cách anh chăm chú nhìn hay những phần tâm tư nhỏ giấu dưới câu vui đùa, không phải Tạ Thời Quân không nhận ra, anh ta chỉ lịch sự ôn hòa với tất cả mọi người, sợ anh thấy xấu hổ, sợ chạm đến lòng tự trọng của anh, cho nên mới vĩnh viễn không vạch trần.
Tạ Thời Quân lái xe rời đi, anh ta có nhà để về, có con gái phải chăm sóc, còn có bạn đời cùng nhau đón mừng năm mới.
Khám Tụng Ninh mờ mịt đứng trước cửa tòa nhà văn phòng không ngừng nhấm nuốt câu "anh cũng xứng đáng" kia. Không phải anh xúc động vì những lời này, mà đột nhiên nhận ra bản thân vô cùng ngu xuẩn.
Rất nhiều năm nay anh luôn cho rằng mình ôm tâm tình vô vọng đơn phương Tạ Thời Quân, trong lòng biết rõ hai người không xứng nên đã sớm quyết định cả đời sẽ không mở miệng, chỉ mong anh ta được hạnh phúc. Anh cho rằng mình đang nhìn lên Tạ Thời Quân từ nơi thấp nhất, đồng thời cũng ngụy trang bản thân thành người kiêu ngạo nhất để che giấu vị trí đó.
Nhưng hình như mọi chuyện không phải như thế.
Anh đã quên mất, tình cảm mang theo lý trí có lẽ là một loại thưởng thức, cũng có thể là ngưỡng mộ, nhưng tuyệt đối không phải tình yêu. Bởi vì bản chất của tình yêu chính là không tỉnh táo.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!