Chương 19: (Vô Đề)

Khám Tụng Ninh hoài nghi mình bị bệnh, nhưng lại không tìm ra triệu chứng cụ thể

Một đoạn thời gian dài sau đó Khám Tụng Ninh sinh hoạt cực kỳ có quy luật.

Mỗi ngày đi làm đúng giờ, ăn cơm đúng giờ, đi ngủ đúng giờ, nhìn qua rất bình thường, thậm chí trông còn điềm tĩnh giỏi giang hơn xưa nhiều, nhưng thật ra anh chưa bao giờ dung nhập vào phạm trù người bình thường, chẳng hạn như, anh không ý thức được thời gian đang trôi qua.

Buổi sáng anh mặc một lớp áo ra khỏi cửa rồi lên xe bus đi làm, nhận ra ánh mắt quái dị của người bên cạnh, mở điện thoại nhìn ngày tháng mới ý thức được trời đã vào đông.

Hóa ra mùa hè ở bắc bán cầu đã trôi qua, mùa thu cũng không biết bị bỏ lỡ tự lúc nào, nghĩa là hiện giờ ở nam bán cầu chắc là bắt đầu bước vào mùa nắng vàng trải khắp đường phố. Cục cưng của anh đang làm gì nhỉ? Không biết có quen biết được nhiều bạn mới không? Việc học tập có căng thẳng không? Mỗi ngày có dành ra được chút thời gian để tập bóng không?

Xe bus giờ cao điểm cực kỳ chen chúc, anh dựa vào tay vịn mải mê tưởng tượng về sinh hoạt trong một ngày của Bùi Dữ Minh, lúc này mới chậm chạp cảm thấy lạnh.

Anh co ro bước xuống xe, sờ vào túi phát hiện ra điện thoại di động đã biến mất.

Khám Tụng Ninh biết rõ dưới tình huống thế này rất khó tìm lại được điện thoại, bởi vậy cũng không ôm hy vọng gì. Anh về nhà lục tìm chiếc điện thoại cũ, sau khi format lại cũng không quá tệ, miễn cưỡng có thể dùng được thêm một thời gian nữa.

Mãi đến vài ngày sau, trong lúc vô tình anh đụng phải nút chụp màn hình điện thoại nghe "rắc" một tiếng, liền mở album ảnh ra muốn xóa đi.

Trong album chỉ có duy nhất tấm ảnh chụp màn hình vô nghĩa kia.

Anh không biết tại sao mình lại đần độn đến trình độ này, tận lúc đó mới nhận ra hậu quả của việc mất điện thoại di động. Bên trong chứa toàn bộ ảnh chụp Bùi Dữ Minh, bao gồm hơn một trăm tấm ảnh chụp trong lúc video call với cậu vào đêm Giao thừa. Tất cả đều biến mất. Anh không có thói quen sao lưu dữ liệu, mất là mất, không thể tìm lại được nữa.

Hai giờ sáng, anh mặc nguyên áo ngủ chạy như điên ra đồn công an yêu cầu lập hồ sơ tìm điện thoại, đồng chí công an trực ban thấy cảm xúc của anh quá kích động nhưng lại không cung cấp được manh mối gì hữu ích, cũng chỉ có thể khuyên anh nên bỏ cuộc.

Khám Tụng Ninh hoài nghi mình bị bệnh, nhưng lại không tìm ra triệu chứng cụ thể.

Anh không gặp ác mộng, rất ít khi mất ngủ, ăn uống xem như không tệ, hiệu suất công việc cũng không bị ảnh hưởng gì, đúng là không quá giống một người bị bệnh.

Nhưng có một buổi tối tan tầm trở về anh nghĩ mình đã xuất hiện ảo giác. Ngày hôm đó anh quấn chiếc khăn quàng cổ năm ngoái Bùi Dữ Minh tặng, lúc bước ra khỏi tòa nhà văn phòng khoa thì nhìn thấy rõ ràng Bùi Dữ Minh đang đứng dưới ngọn đèn đường quay lưng về phía mình, một chân giẫm lên ván trượt nghiêng mặt nhìn anh, ấu trĩ bĩu môi phụng phịu: "Em tha thứ cho anh đấy."

Anh vừa hô cục cưng vừa vui vẻ chạy tới, cảnh tượng trước mắt đột nhiên thay đổi, chỉ còn ngọn đèn đường lẻ loi đứng yên ở đó, hắt ánh sáng vàng vọt yếu ớt lên lớp tuyết mỏng dưới đất.

Tuyết rơi… Mùa đông ở Nam Mỹ chắc là không có tuyết nhỉ, anh thầm nghĩ.

Trạng thái lơ mơ của Khám Tụng Ninh kéo dài liên tục đến cuối năm, cho đến khi tin tức bệnh tình giáo sư Cao trở nên nguy kịch giống như một cú bạt tai, hung hăng đánh cho anh choàng tỉnh.

Thầy giáo nằm trên giường bệnh đã cực kỳ suy yếu, mỗi ngày phải chạy máy thở để duy trì sự sống, chỉ có thể miễn cưỡng dùng micro nói chuyện một lát với bọn họ qua lớp cửa kính dày của phòng chăm sóc đặc biệt ICU.

"Thời Quân… chưa bao giờ làm thầy quá lo lắng," giọng ông đã khàn khàn, tốc độ nói chậm chạp, chỉ hơi gật nhẹ đầu với Tạ Thời Quân rồi nhìn về phía Khám Tụng Ninh, "Tiểu Ninh, thầy luôn cảm thấy… em vẫn trẻ con quá, mãi không chịu lớn lên, thầy không yên tâm chút nào."

"Nhóc con à… chặng đường tương lai còn dài lắm, phải cố sống cho tốt."

Khám Tụng Ninh ra sức bóp mạnh hổ khẩu, lệ rơi đầy mặt. Anh muốn ngay lập tức lao vào nắm tay giáo sư, nói với ông rằng thầy ơi em sai rồi, em sẽ không bao giờ tái phạm nữa, nhưng cuối cùng lại không thể.

Nửa giờ thăm bệnh trôi qua, Khám Tụng Ninh ngồi trên hành lang bệnh viện suy nghĩ rất nhiều chuyện.

Nhớ lại thời mới đến nhận công tác tâm cao khí ngạo không để ai quản thúc, không ít lần giáo sư Cao phải thay anh dọn dẹp cục diện rắc rối; nhớ lại lần giáo sư bắt gặp anh đi quẩy tưng bừng cả đêm về chỉ đùa một câu, nếu còn thấy anh mang quầng thâm mắt đi làm sẽ trừ lương; nhớ lại kỳ nghỉ Tết năm nào đó giáo sư Cao biết anh chỉ có một mình, nói sao cũng phải kéo anh về nhà mình ăn sủi cảo cho bằng được, đó là món sủi cảo ngon nhất anh từng được ăn mấy năm qua… Hóa ra không phải anh không có tư cách tùy hứng, ở trong mắt thầy, dù anh lớn bao nhiêu thì mãi mãi vẫn là đứa nhỏ không hiểu chuyện.

Khám Tụng Ninh cảm thấy mình đang gặp báo ứng, báo ứng vì đã dối trá.

Anh từng lừa Bùi Dữ Minh rằng nguyên nhân tâm trạng mình không tốt là vì giáo sư bị bệnh, bệnh rất nặng… Hiện giờ đảo nhỏ trôi xa tít tắp, thầy cũng sắp rời đi, tất cả đều là báo ứng.

Trước khi năm cũ kết thúc, Khám Tụng Ninh đặt lịch hẹn tư vấn tâm lý trong bệnh viện.

Những lời giáo sư Cao nói khiến anh cảm thấy không thể cứ chìm nổi vô chừng như vậy nữa, anh cần phải cứu lấy chính mình.

Một nguyên nhân khác thúc đẩy anh đi đến quyết định này là: Vì công trình tàu điện ngầm thi công nên xe bus tạm thời phải đổi lộ tuyến, anh bắt buộc phải đi ngang qua trường trung học số 3 dưới tình huống không kịp chuẩn bị tâm lý gì.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!