Cậu muốn mình thật sự trưởng thành
"Cục cưng, đừng chia tay, không được chia tay," Đại não Khám Tụng Ninh đã trống trơn, để nguyên chân trần bước xuống giường giữ chặt góc áo đồng phục Bùi Dữ Minh, nói năng lộn xộn, "Vì sao… Vì sao lại muốn chia tay?"
Bùi Dữ Minh vẫn quay lưng về phía anh, ngữ khí lãnh đạm, "Người anh thích là người khác, không phải em."
Cậu biết bản thân rất ngu ngốc, đại khái là loại người dễ lừa gạt nhất thế giới, lần duy nhất sáng mắt hiểu ra lại là lần cậu tự phủ nhận thứ mà mình cho là tình yêu đẹp nhất.
Hóa ra trước nay chưa bao giờ có được, những lần gặp gỡ lưu luyến khiến người nằm mơ cũng phải ngây ngô cười thành tiếng, tất cả đều là chuyện do cậu tự tô vẽ ra.
Tối hôm qua ngồi trong quán đồ nướng uống AD Canxi Khám Tụng Ninh mua, cậu vốn định bụng tha thứ cho anh rồi, thẳng đến khi người đàn ông mặc suit kia xuất hiện rồi cười với Khám Tụng Ninh, toàn bộ quá trình hai người không hề đối thoại câu nào nhưng lại đánh thức toàn bộ trực giác luôn trì độn của cậu, thậm chí làm cậu sinh ra một loại địch ý.
Mà trước đó cậu vẫn còn đắc ý chờ Khám Tụng Ninh gắp đồ ăn cho mình, ngoài mặt ra vẻ không thèm quan tâm, thật ra khóe mắt vẫn luôn đuổi theo quan sát anh.
Nhưng vào thời điểm người đàn ông kia xuất hiện, Khám Tụng Ninh lập tức thu đũa, tay nắm thành quyền đặt trên đùi, lưng cũng dựng thẳng tắp, trước nay Bùi Dữ Minh chưa từng thấy dáng vẻ anh bồn chồn lúng túng như thế bao giờ.
Trong mắt cậu, Khám Tụng Ninh luôn bạo gan, luôn thành thạo, là nhà thám hiểm xinh đẹp dẫn cậu đi phá phách, đi mạo hiểm, đi nếm thử một vài chuyện xấu không tính là quá xấu.
Lúc đó Khám Tụng Ninh ngồi bên cạnh cậu, tuy cởi áo vest nhưng sơ mi trắng bên trong vẫn quá mức phẳng phiu ngay ngắn, hoàn toàn không hề giống với Khám Tụng Ninh mà mình biết chút nào, cứ như người này đang ở cách cậu rất xa. "Mấy người bạn" là những từ Khám Tụng Ninh do dự rất lâu mới lựa chọn ấp úng nói ra khỏi miệng, cũng là đòn trí mạng cuối cùng đánh vỡ tan tành giấc mộng vốn đã lung lay rạn nứt của cậu.
"Anh biết em đang nói đến người nào," Bùi Dữ Minh nhìn anh chằm chằm, ánh mắt trong trẻo chất chứa uất ức và không cam lòng vô hạn, "Anh nhìn anh ta rất lâu, người đi khuất rồi mà vẫn tiếp tục nhìn."
Bây giờ mới hiểu người Bùi Dữ Minh nhắc tới là ai, Khám Tụng Ninh vô thức căng thẳng lên, nhưng sau khi nhanh chóng nhớ lại chuyện tối hôm qua lại cảm thấy mình không làm ra hành động nào khả nghi, liền thả lỏng tâm tình, xoa lên xoáy tóc Bùi Dữ Minh, "Cục cưng, em hiểu lầm rồi."
Anh kiễng chân, hai tay ôm mặt Bùi Dữ Minh hôn hết lần này đến lần khác, đây luôn là chiêu an ủi bách phát bách trúng.
"Hiểu lầm?" Đầu tiên Bùi Dữ Minh trốn trái trốn phải, sau đó dứt khoát giận dỗi ngẩng mặt lên làm anh kiễng chân cũng không với tới, "Đến đồ ngu cũng nhìn ra được anh thích anh ta, em chính là đồ ngu đấy đấy."
Đến tận bây giờ Khám Tụng Ninh vẫn bị dáng vẻ đáng yêu của cậu chọc cười, trong lòng chắc mẩm mình sẽ dỗ được nhóc con thôi. Thế nhưng câu tiếp theo của Bùi Dữ Minh đã chặn cho anh cứng họng.
"Anh rất thích anh ta, vì quá thích nên mới không dám để anh ta biết," Giọng Bùi Dữ Minh dần dần biến thành nức nở nhưng vẫn bị cậu cứng rắn nhịn xuống, Khám Tụng Ninh nghe mà đau lòng không thôi, "Nhưng mà… ngày đầu tiên biết tên em, anh đã đòi liếm kem của em, còn dẫn em đi thuê phòng, bởi vì anh chỉ coi em là bạn chịch, anh vốn không hề để ý đến em."
Ngực cậu lên xuống dồn dập, dùng sức lau mặt một cái rồi tiếp tục nói: "Thật ra trước giờ anh cũng, cũng chưa từng theo đuổi em… Đều là em tự biên tự diễn."
"Em tưởng rằng… tưởng rằng chúng ta đang yêu nhau…"
Khám Tụng Ninh mở miệng muốn thử phản bác, nhưng lại không nói nổi một chữ
Bởi vì theo một nghĩa nào đó, dường như anh đã bị Bùi Dữ Minh bắt bài.
Anh thừa nhận trước khi gặp Bùi Dữ Minh, bạn giường của anh chỉ đơn giản là bạn giường, họ chưa bao giờ làm anh nhớ nhung, càng không có chút gì gọi là rung động. Còn Tạ Thời Quân là ánh trăng anh không bao giờ với tới, nhiều năm như vậy, ban đầu anh chỉ an phận đứng nhìn từ xa, sau đó lại trơ mắt chứng kiến ánh trăng dần thuộc về người khác, thậm chí đến một lần ảo tưởng cũng không dám có.
Bùi Dữ Minh nói, anh đã nhìn Tạ Thời Quân rất lâu.
Anh nghĩ, nếu đúng là như vậy thật, đại khái thứ anh dõi theo là một bóng dáng theo thói quen bảy tám năm trời, đủ để hình thành ký ức thân thể.
Nhưng anh thề bản thân không hề cố ý, lúc ấy anh chỉ nhớ mình đang vừa gắp đồ ăn cho Bùi Dữ Minh vừa lo lắng xem cậu còn giận không, hoàn toàn không ý thức được đối tượng giữa đường đã bị thay đổi.
"Cục cưng, không phải đâu, không phải."
Khám Tụng Ninh khô khốc phủ nhận, dường như không biết làm gì ngoài máy móc lặp đi lặp lại mấy chữ "không phải" này.
Chính anh cũng biết lời giải thích của bản thân thật yếu ớt, ngay từ đầu quả thật chỉ vì cảm thấy Bùi Dữ Minh quá đáng yêu nên mới trêu chọc cậu, không có ý theo đuổi nghiêm túc, vì Bùi Dữ Minh hiểu lầm mà bọn họ mới thuận lý thành chương ở bên nhau.
"Vậy anh trả lời em đi," Bùi Dữ Minh thình lình cao giọng, lần đầu tiên có biểu hiện hùng hổ như vậy trước mặt Khám Tụng Ninh, "Khám Tụng Ninh, anh thích anh ta phải không?"
"Hay là, anh đã ngủ với anh ta rồi?"
"Cục cưng em đừng như vậy, giữa anh và anh ta chỉ là quan hệ đồng nghiệp, hơn nữa anh ta đã có…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!