Chương 15: (Vô Đề)

Đồng hồ báo thức vang lên đến lần thứ ba Khám Tụng Ninh mới bị đánh thức, anh nỗ lực dựa vào ý chí bò dậy, nhìn sang nhóc con đang ngủ ngon lành ở gối bên cạnh, định bụng chuẩn bị bữa sáng xong sẽ gọi cậu rời giường.

Nút áo ngủ đã mở một nửa, Khám Tụng Ninh đứng trước tủ đồ tìm quần áo mình sẽ mặc ngày hôm nay.

"… Đừng đi."

Bùi Dữ Minh ôm anh từ đằng sau, cánh tay ôm chặt vòng eo bao bọc anh như một cái lò sưởi nóng hừng hực khiến cảm giác buồn ngủ lại dâng lên lần nữa.

"Không đi, anh chỉ thay quần áo để nấu bữa sáng cho cục cưng thôi," Khám Tụng Ninh lo cậu tỉnh rượu sẽ khó chịu nên xoa xoa cánh tay, "Cục cưng, em có chỗ nào không khỏe không? Đầu có đau không?"

Bùi Dữ Minh lắc đầu, chóp mũi cọ qua cổ rồi ngừng lại hít ngửi cổ áo anh, "Không đau đầu, nhưng chỗ đó không thoải mái, cứng đến phát đau…"

Lúc vừa tỉnh ngủ giọng nói vốn dĩ hơi khàn, cậu còn cố ý hạ giọng nên nghe vào tai muốn bao nhiêu tủi thân cũng có.

Trên người cậu chỉ mặc độc một cái quần lót nhỏ hơn 2 cỡ, cứ như vậy dán chặt vào Khám Tụng Ninh nên không thể che giấu phản ứng sinh lý dưới thân, mà hình như cậu cũng không muốn giấu, vô tư áp họa mi vào giữa kẽ mông anh chọc chọc đầy ám chỉ.

Khám Tụng Ninh xoay người kéo quần lót cậu xuống, giải phóng cho cây gậy th*t đáng thương bị chèn ép cả đêm. Kích cỡ "chào cờ" rất lý tưởng, anh nắm thân gậy lên xuống vài cái, đúng lúc nhóc con nhắm mắt tựa lên vai anh chuẩn bị hưởng thụ lại xấu xa dừng động tác, hỏi: "Chờ đã, cục cưng, hôm nay em có lớp vào tiết một không?"

Bùi Dữ Minh mở to mắt sửng sốt, "Á, lớp phiên dịch…"

Thời gian không kịp, thật ra tốc chiến tốc thắng vẫn bắn ra được, nhưng như thế vừa mất mặt vừa không quá thoải mái, nội tâm Bùi Dữ Minh đấu tranh dữ dội, cuối cùng quyết đoán lắc đầu, "Em thôi vậy…"

Khám Tụng Ninh mỉm cười hôn mặt cậu, "Anh đi nấu ăn đây, mười lăm phút nữa là có, cục cưng nằm thêm một lát cũng được."

Vừa nhấc quần lên chuẩn bị thay đã bị Bùi Dữ Minh bế lên áp trở về giường. Nhóc con liếm môi một vòng, hai mắt sáng rực như đang chờ mong, nhìn anh nói: "Em, em muốn ăn một miếng."

Khám Tụng Ninh chưa hiểu, "Ăn cái gì?"

Ba cái nút áo còn lại cũng bị cởi lộ ra bờ ngực trắng nõn, Bùi Dữ Minh nhìn hai đầu núm vú hồng nhạt mềm mại đối diện mình, vô thức nuốt nuốt nước bọt.

Ban đầu chỉ là nhẹ nhàng ngậm lấy, lưỡi đảo qua đầu ti muốn kéo dài tiết tấu êm dịu, nhưng một khi nếm được hương vị của Khám Tụng Ninh cậu lại không khống chế được nữa, há miệng ngậm mút toàn bộ quầng vú như một đứa bé khát sữa nóng vội, mút ra tiếng nước mờ ám, đầu lưỡi lướt nhanh đưa đẩy quanh núm vú. Bên kia cũng không bị lạnh nhạt, bầu vú được bàn tay to nắm trọn, ngón trỏ và ngón giữa kẹp chặt vân vê hạt đậu nhỏ gắng gượng run rẩy.

Tiếng Bùi Dữ Minh hít thở ngày càng thô nặng, lực tay càng thêm ra sức không ngừng nhào nặn bộ ngực hơi mỏng của Khám Tụng Ninh.

Nơi nhạy cảm được săn sóc quá độ, từ ngứa ngáy dần biến thành đau đớn, Khám Tụng Ninh cũng không dễ chịu gì cho cam, nhưng anh chỉ ôm đầu Bùi Dữ Minh rên khe khẽ, dung túng cậu làm xằng làm bậy trên người mình.

Nói chỉ ăn một miếng nhưng cuối cùng lại tiêu tốn ít nhất hai phút, Khám Tụng Ninh kéo nhẹ lỗ tai cậu, "Được rồi, không cho ăn nữa, nếu không cục cưng sẽ muộn giờ vào lớp đấy."

Bùi Dữ Minh không tình nguyện buông ra, áp xuống hôn hôn lên hạt đậu nhỏ, thì thầm: "Buổi tối lại gặp."

Khám Tụng Ninh bật cười, không rõ vì sao nhóc con này lại chấp nhất với bộ ngực mình đến thế. Những lời kia nghĩa là tối nay bọn họ sẽ gặp nhau, nhưng không phải cậu hẹn gặp Khám Tụng Ninh, mà là hẹn gặp hai viên đậu của anh à?

Quả trứng chiên thứ ba vừa ra khỏi chảo, Khám Tụng Ninh lại bị lò sưởi nhỏ ôm kín mít.

Bùi Dữ Minh ôm người đôi khi không biết nặng nhẹ lại mang theo tâm tính trẻ con, lần nào cũng cố chấp ôm trọn đối phương vào ngực mình, vòng tay siết rất chặt làm người được ôm cảm thấy ấm áp và vững chãi, dường như cũng để cậu khẳng định cảm giác an toàn của bản thân.

"Vợ ơi…"

Bùi Dữ Minh vừa rửa mặt xong, ngọn tóc còn hơi ươn ướt cọ qua cần cổ Khám Tụng Ninh, thấm lên cổ áo thun trắng thành những vệt đậm màu.

Cậu kéo bàn tay trái Khám Tụng Ninh đặt lên đũng quần căng phồng của mình, "Nó vẫn không chịu xìu…" Giọng điệu rầu rĩ như đang tố cáo, "Thế này làm sao em đi học…"

Khám Tụng Ninh thuận thế xoa nắn vài cái, nghe Bùi Dữ Minh rên lên thì hiểu rõ trong lòng, xoay người mỉm cười: "Thế có muốn anh hôn nó mấy cái không?"

Nói rồi anh nửa quỳ xuống sàn ghé sát vào hạ thân Bùi Dữ Minh, làm như vô tình ngửi ngửi.

"Muốn."

Bùi Dữ Minh kéo cạp quần, nắm con họa mi cố chấp không chịu yên tĩnh chạm chạm lên mặt Khám Tụng Ninh, chọc ra một vết hõm nhàn nhạt. Khám Tụng Ninh còn chưa nói gì cậu đã đỏ mặt trước, tựa như một đứa bé hư hỏng luôn cho là mình ngây thơ vô tội, vô tư quẹt hết mớ chất lỏng rỉ ra từ lỗ sáo lên môi anh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!