Chương 13: (Vô Đề)

Bùi Dữ Minh tỉnh dậy vì nóng, phần bụng dưới như bị thứ gì thiêu đốt, tính khí "chào cờ" được bao bọc trong khoang miệng mềm ướt, đầu lưỡi đảo qua lại mã mắt thoải mái đến tê dại. Ban đầu cậu tưởng mình đang mộng tinh nên đẩy đẩy hông theo bản năng, muốn cảm thụ nhiều hơn khoái cảm quy đầu được bú chặt.

"Hửm…?"

Nhưng cơn mộng tinh này hình như quá chân thật rồi, Bùi Dữ Minh mơ màng mở mắt xốc chăn, trông thấy Khám Tụng Ninh đang nằm giữa hai chân khẩu giao cho mình, khoang miệng bị dương v*t nhét đầy, khóe môi rỉ ra nước bọt và dịch tiết, gương mặt cũng ửng lên một tầng hồng nhạt.

Hình ảnh quá mức sắc tình làm Bùi Dữ Minh chết máy tại chỗ, nằm sững trên giường không dám động đậy.

Trước khi đi ngủ cậu đã đặt sẵn đồng hồ báo thức, nghĩ thầm nhất định sáng mai phải rời giường trước để chăm sóc cho Khám Tụng Ninh, mua bữa sáng cho anh, dỗ anh vui vẻ. Bây giờ thì hay rồi, báo thức còn chưa reo đã lộn xộn hết cả lên.

Khám Tụng Ninh ngậm mút đỉnh dương v*t, nâng mắt nhìn cậu lúng búng nói: "Tối hôm qua cục cưng mới làm có một lần, còn hai lần nữa."

"Không phải, chờ, chờ chút… Không phải anh đang buồn sao…"

Bùi Dữ Minh choáng váng đẩy vai anh muốn rút dương v*t ra, Khám Tụng Ninh vẫn cố chấp đuổi theo không buông, ngậm một bên túi tinh nhẹ nhàng dùng răng nanh nhay cắn. Bùi Dữ Minh rên lên một tiếng, sức lực trên tay càng ngày càng buông lỏng, cuối cùng vẫn phải cúi đầu trước khoái cảm dục vọng.

Cậu không cố ý khống chế nên chẳng bao lâu sau đã bắn vào miệng Khám Tụng Ninh.

Khám Tụng Ninh làm mấy cú deep

-throat cuối nên cổ họng hơi khó chịu, vành mắt phiếm hồng nằm nhoài trên xương hông Bùi Dữ Minh hít thở thông khí. Khuôn mặt anh cọ qua vùng lông đen rậm, hơi thở gấp gáp nhìn như đang cố ý dán lên hạ bộ chăm chú hít ngửi. Quả thật anh cực kỳ yêu thích cây gậy th*t trẻ trung bừng bừng sức sống này, chỉ tưởng tượng cảnh mã mắt nó mở ra phun từng luồng tinh nồng đặc, nước bọt trong miệng đã vô thức tuôn trào.

Vì thế, vào lúc vô tình thoáng thấy vài giọt tinh dịch còn vương trên mớ lông rậm rạp, anh không hề nghĩ ngợi đã vươn đầu lưỡi ra liếm.

Bùi Dữ Minh bị hành động này kích thích giật giật lông mày, món đồ giữa háng lại khí thế ngẩng đầu. Cậu dùng một tay kéo Khám Tụng Ninh từ giữa hai chân mình lên, ảo não cắn núm vú mấy cái, "Sao đột nhiên anh lại…"

"Anh muốn bồi thường một chút cho cục cưng."

Khám Tụng Ninh mỉm cười ngồi khóa lên đùi cậu, câu cổ hôn môi, mông ưỡn ra sau cọ xát chọc ghẹo chim to.

Đầu lưỡi Khám Tụng Ninh còn dính chút vị tanh nồng của tinh dịch, ban đầu Bùi Dữ Minh hơi kháng cự, nói sao thì cũng là đồ của chính mình nên khó vượt qua được chướng ngại. Nhưng hôn hít được một lúc, cậu nhanh chóng bị cánh môi mềm mại kia dời lực chú ý, say mê ngậm mút không muốn buông ra.

Cậu rất thích hôn môi với Khám Tụng Ninh, thậm chí còn nghĩ nhất định phải dùng hết thời gian một ngày trốn trong nhà cùng anh, không làm gì khác ngoài hôn môi.

Đương nhiên Bùi Dữ Minh hoàn toàn không muốn dừng lại, nhưng cảm giác căng trướng ở bụng dưới ngày càng rõ ràng hơn, cậu nhịn một lát thấy không tốt lắm, vừa buông Khám Tụng Ninh ra lại bị anh nhào lên. Lần này người xin tha đổi thành Bùi Dữ Minh, cậu giữ chặt sườn eo anh tỏ ý muốn dừng, "Ưm, chờ một chút…"

Khám Tụng Ninh vẫn thèm thuồng liếm liếm viền môi cậu, áp hai cái trán vào nhau, "Sao thế? Cục cưng không muốn hôn anh à?"

Bùi Dữ Minh thật sự quá xấu hổ, vành tai đỏ rực vội trốn tránh ánh mắt anh: "Em, em muốn đi tiểu…"

Trong phòng tắm, Khám Tụng Ninh ngậm bàn chải đánh răng, dựa vào bồn rửa mặt điềm nhiên nhìn Bùi Dữ Minh đưa lưng về phía mình.

"Cục cưng, em có ổn không thế?"

Bùi Dữ Minh đứng trước bồn cầu, quần đã cởi rồi mà làm thế nào cũng không giải quyết được nhu cầu sinh lý, thật sự là tức đến hộc máu, chỉ hận không thể xua Khám Tụng Ninh ra khỏi phòng tắm, "Anh đừng nhìn!"

Không chỉ vành tai, bây giờ đến mặt cũng đỏ bừng rồi.

"Được được được, không nhìn," Khám Tụng Ninh đánh răng súc miệng xong, mò đến bên cạnh cậu tỏ vẻ quan tâm, "Nhưng mà cục cưng ơi, em cứng đến thế rồi làm sao tiểu được?"

"Còn không phải tại anh!" Bùi Dữ Minh mót đến sắp điên rồi.

"Không sao, anh xoa cho cục cưng một lát là đỡ ngay thôi," Khám Tụng Ninh sờ lên cây gậy th*t sưng to bất thường, nhắm mắt lại, "Cục cưng đừng căng thẳng, anh không nhìn đâu."

Khám Tụng Ninh giúp cậu tuốt súng, đầu tiên là trượt lên xuống thân cán, sau lại dùng ngón tay nhẹ nhàng khảy khảy lỗ sáo, ý đồ cực kỳ rõ ràng chỉ thiếu mỗi công đoạn huýt sáo.

"Ưm, ha… Không được, anh bỏ tay ra đi," Bụng dưới Bùi Dữ Minh căng chặt, thoải mái đến rùng mình, một bên nói anh buông tay, một bên lại mâu thuẫn đâm chọc vào lòng bàn tay anh, "Sắp… sắp ra rồi…"

Cậu choáng váng không phân biệt nổi mình sắp bắn hay sắp tiểu, chỉ biết hoảng loạn cầm tay Khám Tụng Ninh để anh tránh xa một chút. Cùng lúc đó, khoái cảm muốn phóng thích lên đến đỉnh điểm, vài đợt tinh dịch phun ra khỏi lỗ sáo rơi xuống mép bồn cầu làm Bùi Dữ Minh chật vật thở gấp, nhưng mọi chuyện còn chưa kết thúc, ngay sau đó dòng nước tiểu mạnh mẽ tuôn trào mang theo mùi khai nhàn nhạt và tiếng nước róc rách khó lòng bỏ qua.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!