Năm nào Bùi Dữ Minh cũng phải về quê ăn Tết với bà nội, cậu được bà chăm sóc từ bé nên dù đã lớn thành một thiếu niên cao hơn 1m85 thì vẫn mãi là đứa nhỏ háu ăn. Tuổi tác bà nội đã cao, tai hơi nghễnh ngãng, Bùi Dữ Minh hay xếp một băng ghế nhỏ ngồi bên cạnh, vừa bóc tỏi vừa nói chuyện phiếm với bà.
Khám Tụng Ninh ngủ đến giữa trưa mới dậy, chuyện đầu tiên phải làm sau khi tỉnh là video call cho bạn trai nhỏ.
Điện thoại thông máy rất nhanh, khuôn mặt Bùi Dữ Minh xuất hiện trên màn hình, câu nói đầu tiên là một câu thú tội đầy ảo não: "Làm sao bây giờ, tóc em dài quá rồi…"
Khám Tụng Ninh bị cậu chọc cười, nhìn kỹ đúng là tóc nhóc con đã dài ra một chút, đại khái vì tháng giêng phải tôn trọng tập tục nên cậu nhóc ngoan ngoãn không đụng vào tóc tai. Khám Tụng Ninh ôm gối đầu chỉ để lộ đôi mắt, "Dài cũng đẹp mà, nếu cục cưng không muốn để đầu đinh nữa thì cứ thử kiểu tóc khác xem sao."
Chẳng ngờ Bùi Dữ Minh từ chối không chút do dự, "Không, chờ qua Tết em lập tức đi cắt tóc."
"Được, thế nào cũng được, đến lúc đó anh đi với cục cưng." Kỳ thật Khám Tụng Ninh khá luyến tiếc quả đầu đinh tiêu chuẩn của cậu, lại càng cảm thấy bộ dạng chấp nhất của nhóc con quá sức đáng yêu.
"Cục cưng ăn cơm chưa?"
"Chưa, lát nữa mới ăn," Bùi Dữ Minh thấy anh vẫn còn ở chung cư bèn hỏi: "Ngày mai là Giao thừa rồi, anh không về nhà à?"
"Biết làm sao được, anh phải giúp thầy hướng dẫn làm dự án, Tết nhất rồi vẫn bị bóc lột," Khám Tụng Ninh trở mình trên giường, đã quen biên chuyện nửa thật nửa giả nên càng ngày càng ăn nói lưu loát, "Chiều nay sẽ về nhà đón Tết."
Bùi Dữ Minh đang muốn nói tiếp thì cô con gái bốn tuổi của anh họ từ đâu chạy tới ôm chân cậu, ngửa mặt lên nhìn, "Anh gọi điện cho ai thế?"
Bùi Dữ Minh kéo cô bé ngồi lên đùi, kiên nhẫn sửa miệng: "Không phải anh, gọi là chú nhỏ."
Cô bé con bật cười xì bong bóng mũi, thừa dịp Bùi Dữ Minh thả điện thoại rút khăn giấy giúp cô lau nước mũi, cô bé tiến đến trước màn hình trố mắt nhìn Khám Tụng Ninh, dùng giọng sữa hỏi: "Ủa? Ở đây cũng có một anh trai xinh đẹp nữa nè…"
Trong bếp nhiều dầu khói, Bùi Dữ Minh bế cháu gái ra ngoài phòng khách, nhét vào miệng cô bé một viên kẹo sữa để phân tán lực chú ý, sau đó quay đầu nói với Khám Tụng Ninh: "Vừa rồi cháu em khen anh đẹp kìa."
Khám Tụng Ninh vừa cười vừa giơ di động, kéo dép lê đi về phía phòng khách.
Anh lấy một hộp sữa chua từ tủ lạnh, nghiêng người nằm xoài xuống sô pha làm cổ áo thun lệch qua một bên, lộ ra xương quai xanh và một mảng vai cổ, ánh sáng màn hình hơi chói thoạt nhìn làn da như trắng đến phát sáng, "Cục cưng thì sao, có thấy anh đẹp không?"
Bùi Dữ Minh hơi cúi đầu, nhỏ giọng thì thầm: "Em đã nói rồi… Vợ em là đẹp nhất…"
Tuy đã đoán trước được đáp án nhưng Khám Tụng Ninh vẫn ngẩn người. Anh phát hiện hình như mình phản ứng hơi chậm, xa cách gần mười ngày, đến giờ mới bắt đầu có cảm giác nhớ nhung không kìm nén được, mà gọi video mỗi ngày không có tác dụng gì ngoài nhân thêm nỗi nhớ. Anh vươn ngón trỏ chọc vào vành tai đỏ lên của Bùi Dữ Minh trong màn hình.
"Cục cưng ơi, nhớ em quá."
Mãi đến khi bà nội gọi Bùi Dữ Minh đi ăn cơm, hai người mới chịu kết thúc cuộc nấu cháo điện thoại vô bổ kia.
Khám Tụng Ninh đứng dậy kéo tấm rèm cửa sổ sát đất, ngoài trời âm u, quả nhiên, đảo nhỏ không ở đây, mặt trời cũng chạy trốn mất hút.
Chiều hôm đó Khám Tụng Ninh lái chiếc xe đã lâu không chạy ra ngoài, ngang qua một xóm dân cư, hình như phía trước gặp sự cố gì đó nên anh chỉ có thể giảm tốc, di chuyển chậm chạp theo dòng xe cộ.
Hạ cửa kính xe xuống nghe cuộc nói chuyện của quản lý đô thị và cảnh sát giao thông gần đó, Khám Tụng Ninh đã nắm được đại khái thông tin. Mảnh đất này đang trong tình trạng thương thảo để giải tỏa được hơn một năm nhưng vẫn có người phản đối, bọn họ la lối khóc lóc, tụ tập la hét, gây rối náo loạn ngay giữa đường cái, tóm lại là kiên quyết không phối hợp, chuyện khó coi gì cũng dám làm, mục đích là để giành thêm càng nhiều tiền giải tỏa đền bù càng tốt.
Trước lối vào xóm dân cư kia có cắm một cây cột chỉ đường, đương lúc hỗn loạn nên nó cũng lung lay sắp đổ. Khám Tụng Ninh nhìn từ xa, cách một con đường mà đã có thể tưởng tượng ra khung cảnh nếu đi sâu vào trong đó, nước đọng dơ bẩn, mùi hôi thối gay mũi, tiếng mắng chửi thô tục khó nghe, toàn bộ đều chân thật đến mức khiến anh run rẩy.
Nơi này giống như một khúc ruột thừa của thành phố S, bị giấu sâu vào một nếp gấp nào đó, bị các tòa cao ốc chung cư che đậy kín mít, cho dù thành phố phát triển lớn mạnh đến thế nào, nó vĩnh viễn là một nơi bị bỏ quên, nơi tập hợp những gia đình không hòa thuận, những kẻ thất nghiệp lang thang tối ngày huýt sáo lạc điệu, dây phơi và dây điện kiểu cũ đan chồng lên nhau cắt bầu trời ra thành từng mảnh nhỏ, trong những ngôi nhà rách nát lúc nào cũng tràn ngập tiếng chửi bới tục tĩu.
Khám Tụng Ninh lớn lên trong một góc thành phố như thế.
Nhưng nơi anh từng ở có tuổi thọ ngắn hơn một ít, hơn mười năm trước đã bị xe ủi san bằng, ánh đèn neon của tòa cao ốc mới tinh đủ để che lấp toàn bộ quang cảnh quá khứ, không ai còn nhớ rõ nơi đó đã từng hủy hoại cuộc đời ai hay đánh thức giấc mộng của kẻ nào.
Sau khi nơi ở bị phá bỏ, cha mẹ Khám Tụng Ninh được phân cho một căn nhà chung cư hai phòng một sảnh, bọn họ bố trí phòng khách và một phòng ngủ thành tiệm mạt chược, chỉ chừa lại một phòng là đủ để hai con người kia sinh hoạt chơi bời thâu đêm suốt sáng. Lúc ấy Khám Tụng Ninh học lên nghiên cứu sinh, đã không còn dùng đến tiền của cha mẹ từ lâu, thậm chí học bổng còn bị mẹ nói bóng nói gió lấy mất.
Anh không hề còn chút ảo tưởng gì với gia đình này liền dứt khoát come
-out, sau đó thản nhiên nhận hết mọi lời chửi rủa.
Khám Tụng Ninh dừng xe dưới chung cư, vừa bước vào cửa căn hộ đã nghe thấy tiếng quân bài mạt chược va chạm vào nhau lách cách, cửa nhà khép hờ, Khám Tụng Ninh đẩy nhẹ cửa ra vừa vặn đụng mặt cha mình chuẩn bị ra ngoài mua rượu uống.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!