Chiếc nhẫn điện trở 10KΩ được Khám Tụng Ninh treo trên ống đựng bút, mỗi lần ngồi vào bàn làm việc ngẩng đầu lên là thấy ngay, hơn nữa còn thường xuyên vô thức buông con chuột ra, chạm vào miếng điện trở trên vòng kim loại.
Mỗi lần như vậy anh đều nhớ đến hình ảnh vành tai Bùi Dữ Minh hồng rực, nhớ đến sự lãng mạn độc nhất vô nhị của bé con ngốc nghếch, chẳng hạn như làm tặng anh một chiếc nhẫn điện trở rồi nói với anh rằng, một ngàn ohms tượng trưng cho một ngàn năm.
Anh còn miên man nghĩ, động tác vuốt ve cá nhà táng của Tạ Thời Quân tự nhiên như vậy hẳn cũng xuất phát từ tâm tình kìm lòng không được.
Chẳng lẽ bọn họ mang tâm tình giống nhau sao?
Khó trả lời quá, Khám Tụng Ninh bỏ cuộc.
Chiếc đồng hồ treo trên tường văn phòng khoa thường xuyên chạy không chính xác, luôn hiển thị thời gian trễ hơn một hai ngày. Khám Tụng Ninh rảnh rỗi không có gì làm bèn tháo đồng hồ xuống sửa lại, đối chiếu với múi giờ Bắc Kinh chuẩn trên máy tính bàn mới phát hiện ra chưa gì đã đến cuối năm rồi.
Đêm cuối cùng của năm cũ, khó có dịp các nhóm nghiên cứu tạm thời gấp lại toàn bộ những công trình nghiên cứu dài bất tận, những bài luận viết mãi không xong, tất cả cùng liên hoan tiệc tùng, nghỉ ngơi thư giãn, tòa nhà văn phòng khoa hiếm khi trống không, số cửa sổ sáng đèn ít hơn ngày thường một nửa.
Khám Tụng Ninh mua một cốc trà sữa từ máy bán hàng tự động, sau đó do dự một lúc không biết nên lấy thêm một cốc latte hay americano.
Anh cầm hai ly đồ uống nóng dừng trước cửa sổ cuối hành lang đón gió lạnh, cứ thế đứng ngẩn người đến khi trà sữa và cà phê trên tay nguội ngắt mới quay về máy bán hàng, lặp lại vòng rối rắm như vừa nãy, cuối cùng cũng kịp gõ cửa văn phòng Tạ Thời Quân trước khi ly latte thứ hai biến thành cà phê lạnh.
"Mời vào."
Khám Tụng Ninh bước vào văn phòng, đặt ly latte lên góc bàn Tạ Thời Quân, tầm mắt lướt qua con cá nhà táng trang trí, cố ý dùng ngữ khí trêu cợt nói: "Thầy Tạ nên về nghỉ ngơi sớm đi, ngày cuối cùng của năm 2020 mà vẫn còn tăng ca thì cá nhà táng nhà thầy sẽ đau lòng lắm."
Sau khi giáo sư Cao ngã bệnh từ chức, toàn bộ công việc lớn nhỏ của khoa đều dồn lên vai Tạ Thời Quân, anh ta hay quen nói với mọi người câu "vất vả rồi", nhưng thật ra chính mình mới là người vất vả nhất.
Tạ Thời Quân nhận cà phê mỉm cười, "Anh cũng thế, cả năm nay vất vả rồi, nên nghỉ sớm đi."
Khám Tụng Ninh không có việc gì khác, chỉ hàn huyên đơn giản mấy câu về chuyện trong khoa rồi chuẩn bị đi ra. Vừa tới cửa anh chợt dừng bước, "À, suýt nữa thì quên, ngày mai anh đi công tác rồi, tôi chúc trước vậy," anh xoay người, "Thầy Tạ, chúc mừng năm mới."
Nhận câu "Chúc mừng năm mới" của Tạ Thời Quân là chuyện rất dễ dàng, Khám Tụng Ninh lại vì một câu này mà lãng phí một cốc trà sữa và một cốc latte.
Bảy năm qua, mỗi năm anh đều lãng phí theo một kiểu không giống nhau.
Khám Tụng Ninh đi ra khỏi tòa văn phòng khoa bị lạnh giật cả mình, anh quấn chặt khăn quàng cổ, đeo khẩu trang đi tìm máy sưởi làm ấm tay.
Hai người đã hẹn nhau cùng đi xem văn nghệ ca nhạc mừng năm mới của trường đại học C, nhóc con học năm nhất nên chắc chắn cảm thấy sự kiện này khá mới lạ, Khám Tụng Ninh cũng không ngại đi theo cậu xem náo nhiệt.
Chương trình ca nhạc bắt đầu từ 9 giờ rưỡi tối và kết thúc sau màn đếm ngược đến 0 giờ, ngoài ra trong trường còn có các sự kiện liên hoan riêng của từng khoa, đơn giản là chơi trò chơi tích điểm, dùng điểm đổi quà, cuối cùng là có cơ hội rút thăm trúng thưởng.
Khoa ngoại ngữ cực kỳ ít nam sinh nên Bùi Dữ Minh bị đàn chị kéo đi hỗ trợ tiệc liên hoan. Vốn tưởng chỉ gọi để làm mấy công việc cần thể lực như vác đồ hay trang trí sân bãi thôi, đến nơi cậu mới biết hóa ra chẳng có việc nặng nhọc nào cần mình làm cả, đàn chị ném cho một bộ âu phục sai cậu đứng ngoài cửa làm lễ tân, nói trắng ra là dùng nhan sắc để ganh đua đối chọi với các khoa khác.
Khám Tụng Ninh che kín mít từ trên xuống dưới, chỉ lộ ra mỗi đôi mắt đi dạo trong khuôn viên khoa ngoại ngữ một vòng, suýt nữa thì đi lướt qua mặt nhóc con nhà mình luôn. Anh vừa định rút điện thoại ra nhắn tin đã bị một người nắm cổ tay kéo vào chỗ khuất.
Anh lấy lại bình tĩnh, nhìn Bùi Dữ Minh ăn mặc nghiêm trang trước mặt mình.
Phong cách mặc đồ thường ngày của nhóc con đa số là trang phục thiên hướng vận động, đây vẫn là lần đầu Khám Tụng Ninh được thấy cậu mặc âu phục chỉn chu, nhất thời không thể dời nổi ánh mắt. Ai bảo bạn trai nhỏ nhà anh là cái mắc áo di động, mặc âu phục vào càng nổi bật vóc dáng vai rộng chân dài làm gì, bớt đi vẻ hoạt bát trương dương của thiếu niên mới lớn lại nhiều thêm chút già dặn trưởng thành.
Khám Tụng Ninh càng ngắm càng thích, cảm thấy tối nay Bùi Dữ Minh đúng là niềm vui bất ngờ phiên bản giới hạn dịp năm mới của bản thân.
"Hôm nay cục cưng đẹp trai quá," anh mỉm cười giúp Bùi Dữ Minh sửa lại cổ áo sơ mi, nhón chân vòng tay qua cổ cậu, "Tối nay có bao nhiêu nữ sinh hỏi xin WeChat của em rồi hả?"
Bùi Dữ Minh cho rằng anh hiểu lầm cậu đi trêu hoa ghẹo nguyệt, liền quay mặt tủi thân đáp: "… Em đâu có cho ai."
"Ngoan quá," Khám Tụng Ninh hôn lên mặt cậu, "Sắp đến giờ rồi, chúng ta mau đi thôi."
Sức chứa sân vận động có hạn, năm nào cũng có người bị nhốt ở ngoài không được tham gia đêm ca nhạc hoành tráng sôi động kia, chuyện xui xẻo hơn là lúc bọn họ đến được sân vận động, cửa chính cũng vừa mới đóng lại khoảng hai phút.
Nhận ra thái độ tiếc nuối của Bùi Dữ Minh, Khám Tụng Ninh lén nắm tay cậu an ủi: "Không sao mà cục cưng, chương trình ca nhạc năm nào cũng giống năm nào, sang năm chúng ta tới sớm hơn, xếp hàng chiếm vị trí đẹp phía trước, được không?"
Bùi Dữ Minh vẫn rầu rĩ không vui, "Ừm… Sang năm nhất định phải đi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!