Chương 8: (Vô Đề)

13

Trong sân, ta hỏi Tạ Thiệu Hành rốt cuộc có chuyện gì, nếu là muốn uống rượu ăn thịt, vậy thì đợi ta đóng cửa nghỉ ngơi rồi hãy tới, giờ vẫn còn sớm lắm.

Hắn chỉ khẽ lắc đầu.

"A Chu, ta muốn cưới nàng, không phải cái kiểu 'không phải không thể', mà là trời định nhân duyên."

Hôm nay là ngày gì vậy, sao ai cũng tranh nhau đòi cưới ta?

Ta tuy cũng khá thích Tạ Thiệu Hành, nhưng bây giờ còn chưa phải lúc.

Tạ Thiệu Hành mang vẻ thất vọng bỏ đi.

Từ hôm đó trở đi, Ngô Hàn Chi cũng không còn tới tiệm thịt nữa.

Nghe người ta nói hôm ấy trong ngõ nhỏ từng thấy Tạ Thiệu Hành và Ngô Hàn Chi, chắc là Tạ Thiệu Hành ỷ thế h.i.ế. p người.

Ta thì không tin, ta hỏi qua Tạ Thiệu Hành, hắn giữ kín như bưng, ta tìm tới chỗ ở của Ngô Hàn Chi cũng ăn một cánh cửa đóng chặt, hàng xóm nói hắn đã dọn đi nơi khác, còn đi đâu thì chẳng ai hay.

Ngày qua ngày trôi đi.

Việc làm ăn của ta ngày càng hưng thịnh.

Ban đầu đa số khách là nhờ vào mấy chữ đề bút của Hoàng thượng, nhưng ta hiểu, đó chỉ là nhất thời, muốn làm lớn, làm mạnh, phải dựa vào thực lực.

Hậu viện nhà ai cũng là nữ nhân làm chủ, lần nào ta cũng tự mình giao thịt, thấy ai sắc mặt không tốt, ta liền tặng thêm ít thận heo hoặc tinh hoàn heo, lại kèm thêm gia vị và cách nấu nướng.

Hồi ở quê, đại nương hàng xóm từng nói, nam nhân không được, nữ nhân sắc mặt tự nhiên cũng không tốt.

Chỉ khi âm dương điều hòa, nữ nhân mới tươi tắn rạng rỡ.

Gặp loại thích chiếm lợi nhỏ, ta cũng chiều lòng, tặng thêm ít lòng, phèo, dạ dày... Dù sao mấy thứ đó không đáng bao tiền, nhiều khi cái người ta muốn không phải đồ đắt đỏ, mà chỉ là cảm giác được lợi.

Còn với đám thích giả thanh cao, càng dễ xử. Ta cố ý mua một căn viện tử ở ngoại ô, nuôi heo từ nhỏ, chỉ cho ăn cánh hoa và trái cây, thịt heo mang mùi thơm nhè nhẹ.

Thậm chí còn mời các tiểu thư quý tộc đến trang trại chơi đùa, chính tay chăm sóc, cho heo ăn.

Mắt thấy mới thật, mồm truyền còn hơn ta nói trăm câu.

Chẳng đầy nửa năm, cửa hàng thịt A Chu đã mở đầy khắp kinh thành.

Ta mua một toà nhà lớn, đón ông nội về an dưỡng tuổi già.

Ngày dọn nhà, ta đích thân mời Tạ Thiệu Hành.

"Hầu gia, chuyện tứ hôn ngày trước... còn tính không đấy?"

14

Ta xưa nay không thấy nữ tử chủ động cầu thân có gì không ổn, đã là nhân duyên tốt đẹp, há lại để mấy cái gọi là e dè, dè dặt làm lỡ mất cả đời?

Tạ Thiệu Hành vui mừng lộ rõ nơi thần sắc.

Chỉ là, hắn vẫn không hiểu, nếu đã như thế, cớ sao ta lại chờ tới tận hôm nay mới chịu gật đầu.

"Không phải ta cố ý trì hoãn. Nếu chỉ dựa vào một câu nói đùa của Hoàng thượng, vậy thì sau khi thành thân, cả đời này cũng chỉ là một trò cười mà thôi.

Sau đó, dù ngài có thích ta, nhưng chim ác là bay lên cành cũng chẳng thành phượng hoàng, cuối cùng ta cũng chỉ bị nhốt trong hậu viện, mỗi ngày đều phải lo sợ, lo sợ thứ tình cảm ấy của ngài kéo dài được bao lâu, lo sợ ngài sẽ mê muội nữ tử khác, trói buộc cả đời ta vào trái tim ngài, mà lòng ngài ta vĩnh viễn không thể nhìn thấu. Ta không muốn sống một đời như thế, phải dè dặt lo trước lo sau."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!